“Ọe...”
Lâm Bắc Thần gần như nằm sấp trên tảng đá bên cạnh nôn mửa.
Một cỗ cảm giác ghê tởm như say xe lật sông nghịch hải làm hắn gần như nôn ra tất cả đồ ăn sáng nay.
Chỉ thấy ở phía sau tảng đá hình tròn có một cái giếng sâu đường kính ước chừng năm thước.
Máu trong giếng cuồn cuộn.
Nguyên nhân khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy ghê tởm chính là trong máu này có vô số chân tay bị cụt, sọ đầu vỡ nát, xương cốt chìm nổi trong đó.
Không phải Lâm Bắc Thần chưa từng thấy qua máu, không phải chưa từng ra chiến trường, không phải chưa từng giết người, hắn đã từng tàn sát Thạch thành tại Bắc Hoang sơn, giết vô số người, nhưng giống như trong cái giếng này, máu chảy cuồn cuộn thế kia, hình ảnh chân tay cụt gãy, sọ đầu vỡ vụn tựa như lá cây cuồn cuộn trong nước lại lần đầu tiên nhìn thấy.
Đây chắc chắn không phải là hình ảnh của con người.
Cho dù ngay cả luyện ngục trong lời đồn cũng sẽ không huyết tinh tàn nhẫn như thế, hơn nữa trong khoảnh khắc này, Lâm Bắc Thần đã hiểu được tác dụng của tế đàn đó...
Nó thực sự là một cối xay.
Nó không ngừng chuyển động, đưa cánh tay bị gãy trong giếng máu phía trung tâm vào trong cối xay, từng chút từng chút mài mòn tất cả, mài nát tay chân của nhân loại thành bùn máu.
Chất lỏng màu đỏ chảy ra từ lỗ hổng bên cạnh cối xay chính là vô số máu tươi xương cốt của nhân loại mài ra “thành phẩm”.
Cái gọi là tế đàn, trên thực tế là cối xay sinh linh.
Lâm Bắc Thần nôn không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng mạnh mẽ kiềm chế
trạng thái ghê tởm.
Hắn ngước nhìn xung quanh nơi đây.
Xung quanh tế đàn cối xay, dòng máu dọc theo rãnh chảy xuôi, giống như mực chảy trong nét chữ, ở trên mặt đất của cung điện dưới lòng đất khắc họa ra một trận pháp huyết dị tà ác khổng lồ với đường kính ngàn thước, máu tươi sền sệt chảy ra nối liền lẫn nhau, rõ ràng có thể cảm giác được một cỗ khí tức tà dị mỏng manh nảy sinh trong không gian cung điện dưới lòng đất.
Lâm Bắc Thần cảm nhận được chuyển động của cỗ lực lượng này, hắn dần dần ngẩng đầu lên, liếc nhìn phía đỉnh của cung điện dưới lòng đất.
Con ngươi hắn chợt co rút lại.
Phía trên lại là một trận pháp tụ năng kiểu nhỏ.
Những khí tức năng lượng tà dị mỏng manh kia tụ tập vào trận pháp này, sau đó không biết truyền tống đến địa phương nào.
“Cái tế đàn cối xay kia là những người vô tội mà Cực Nhạc sơn trang từ các nơi trong thành bắt được, sau khi giết chết liền ném vào trong giếng máu này, mài thành thịt bùn máu, lợi dụng trận pháp tà ma chuyển hóa máu tươi của sinh linh làm năng lượng, sau đó tập hợp lại truyền tống ra ngoài...”
“Đây là phương thức giúp tà ma đề cao năng lực trong truyền thuyết.” “Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao thực lực của Bạch Khâm Vân tăng trưởng nhanh như vậy sao?”
“Lợi dụng loại bí thuật tà ác bi thảm nhất trần gian này, giờ đây đã không chỉ dừng ở việc thôn phệ huyết thực.”
Lâm Bắc Thần càng nhìn càng kinh hãi.
Đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến thủ đoạn của thiên ngoại tà ma.
Kinh hồn bạt thoát, cuối cùng cũng dần dần hiểu được vì sao các thế lực lớn, vương triều, thậm chí bình dân đều căm hận thiên ngoại tà ma như thế.
Loại thủ đoạn như thế thật sự lẽ trời khó dung, tuyệt đối là kẻ ai ai cũng chém chết.
Đây không phải là việc coi con người như con mồi nữa, mà hoàn toàn không coi nhân loại là sinh linh.
Bọn chúng đã thực sự mất đi tính người.
Quang Tương đứng bên cạnh cũng sợ tới mức run rẩy, lông chuột màu bạc
dựng thẳng lên vẫn không có cụp trở lại. Lâm Bắc Thần lại tỉ mỉ nhìn kỹ.
Lấy tế đàn cối xay làm trung tâm, toàn bộ cung điện dưới lòng đất đều có bốn hành lang, trong đó ngoại trừ hành lang chính phía Tây, đó là con đường lúc hắn và Quang Tương đến, ba hành lang khác đều đi tới chỗ sâu thẳm chưa biết.
“Ngươi ở lại đây đập nát tế đàn đó cho ta.” Lâm Bắc Thần nói với Quang Tương.
Quang Tương: ????
Tại sao ta lại ở đây một mình? Chuột cũng sợ đó.
Nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Lâm Bắc Thần, nó lập tức xoạt xoạt viết một dòng chữ lên bảng viết.
“Được, chủ nhân đỉnh nhất.” Nó mỉm cười nắc nẻ nói. Lâm Bắc Thần xoay người rời đi.
Khi thấy bóng dáng Lâm Bắc Thần biến mất trong hành lang hướng Nam, cả người Quang Tương trước đó vốn đã nổ tung lông, bây giờ lại nổ tung càng mãnh liệt.
Tia sáng hồng chập chờn xung quanh hắc ám âm u, càng nhìn càng thấy sợ. Trong không khí dường như vang lên tiếng u hồn khóc than, giống như có thứ gì đó lấm la lấm lét tới gần.
“Chít chít chít...”
Quang Tương càng nhìn càng sợ hãi, nó lập tức nhắm mắt lại, kế đó nâng nắm đấm lên, ầm ầm đập loạn một trận.
Có trận pháp tà dị gia trì tế đàn cối xay đúng là càng thêm kiên cố, bị Quang Tương đập ầm ầm lung tung, trái phải lay động, máu chảy tung tóe, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà hoàn hảo không ngã xuống.
Một lát sau đã thấy Lâm Bắc Thần mặt không cảm xúc từ trong hành lang phía Nam đi ra, rồi lại đổi hướng đi về chỗ hành lang phía Bắc.
Quang Tương ngơ ngác liếc nhìn, cũng không dám cất tiếng hỏi. Nó tiếp tục đập tế đàn cối xay.
Ầm ầm.
Cuối cùng cũng đập vỡ một nửa.
Trong chốc lát, Lâm Bắc Thần mặt không cảm xúc bước ra từ hành lang phía Bắc, tiến vào hành lang phía Đông.
Quang Tương ngơ ngác nhìn, vẫn không dám lên tiếng hỏi. Nó đành phải ra sức đập vỡ tế đàn cối xay.
Qua một nén nhang, Lâm Bắc Thần bước ra từ hành lang phía Đông.
Mà lúc này, Quang Tương rốt cục cũng đập vỡ được tế đàn cối xay.