“Ngươi...” Sắc mặt Bạch Khâm Vân trắng bệch, cả người run rẩy.
Kế đó hồn ảnh đấy nói: “Ta và tỷ tỷ ngươi đều không cho phép ngươi phạm sai lầm như vậy.”
Hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Khâm Vân, nói: “Tiểu Vân Nhi, ngươi là công chúa của chúa Khư Giới ta, là hy vọng cuối cùng, ngươi đừng quên mất hận thù chồng chất của Khư Giới nhất tộc, đừng quên sứ mệnh của ngươi, mọi thứ tạo thành ràng buộc cho ngươi, mọi thứ làm cho ý chí của ngươi không kiên định, tất cả làm cho ngươi do dự đều phải bị diệt trừ.”
“Ta vốn muốn tự tay diệt trừ Lâm Bắc Thần, ai biết được thực lực của tiểu súc sinh này lại khủng bố như vậy...”
“Nhưng bây giờ không sao cả, ngươi và Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn rạn nứt, không thể vãn hồi...”
Trên mặt hồn ảnh Cực Nhạc Tiên Vương hiện ra lời dặn dò cuối cùng, nói: “Tiểu Vân Nhi, một lần nữa trở nên kiên định đi, đừng để cho chúng ta phải hy sinh vô ích, ngươi không thể bị tình cảm yếu đuối của nhân loại mê hoặc, không thể đắm chìm trong thứ vô dụng này... Giết chết Lâm Bắc Thần, loại bỏ sơ hở trong tâm hồn ngươi, ngươi phải tiếp tục trở nên kiên định.”
“Ngươi...”
Bạch Khâm Vân một chưởng đánh xuống.
Nhưng đánh đến một nửa vẫn dừng lại.
Người trước mắt này đã từng dạy nàng, yêu thương nàng, là tộc nhân coi nàng giống như muội muội ruột thịt.
Hơn nữa, hắn đã chết.
Đây chỉ là một tia tàn hồn mà thôi.
Bản thân... sao có thể xuống tay được.
Tay nàng lơ lửng trên không trung, một lúc lâu sau, mềm nhũn buông xuống, gào khóc đau đớn.
Khóc đến tan nát cõi lòng.
Nàng chưa bao giờ khóc như vậy.
Nàng khóc giống như đang đi trong bóng tối, căn bản không nhìn thấy con đường phía trước, sợ hãi đến cực điểm, bi thương đến cực hạn, lại không tìm được bất cứ đứa trẻ nào để dựa vào.
Hồn ảnh Cực Nhạc Tiên Vương cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, sau đó dần dần mờ đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Khâm Vân chậm rãi ngừng khóc. Trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, biểu cảm và ánh mắt lập tức thay đổi.
Loại biểu cảm âm ngoan, oán độc này, cùng với sự lạnh lùng chưa bao giờ xuất hiện trên mặt này.
Ngay lập tức, Bạch Khâm Vân giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Một người từ bỏ thất tình lục dục, mất đi bất cứ thứ tình cảm nào. Nàng lạnh lẽo tựa như một bức tượng điêu khắc.
Tiếng bước chân truyền đến.
Bạch Khâm Vân chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hắn tựa như huyền băng vạn năm rét lạnh.
Mấy võ đạo tông sư mặc thanh bào chậm rãi tới gần.
“Bái kiến điện hạ.”
Phát hiện ra Bạch Khâm Vân đám người kia vô cùng ngạc nhiên.
“Rốt cuộc cũng tìm được điện hạ.”
“Xin hỏi điện hạ, Tiên Vương đại nhân ở đâu?”
Mấy võ đạo tông sư thanh bào này đều là cao tầng Thanh Nha Độc Sĩ tại Cực Nhạc sơn trang, lúc trước không hề xuất hiện ở trong trang viên.
“Hắn ư?” Bạch Khâm Vân liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói: “Đã chết rồi.”
Phải.
Thần hồn của Cực Nhạc Tiên Vương đã tiêu tán.
Khư Giới nhất tộc ngay cả khi đã đạt được tu vi đại tông sư đỉnh phong, một khi thân thể trở nên lạnh lẽo, hư hồn cũng không kéo dài được bao lâu.
“Chúng ta phụng mệnh Tiên Vương đến đây nghênh đón điện hạ... không ngờ tới, ôi chao.” Võ đạo tông sư cầm đầu thở dài nói.
Hắn thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, thân cao tám thước, mặc bộ thanh bào được cắt may khéo léo, khuôn mặt ôn hòa trông cực kỳ anh tuấn, ấn tượng đầu tiên mang tới cho người ta là một loại tao nhã, nhã nhặn như ngọc.
Hắn là Vệ Minh Huyền, chính là huynh ruột của thiên chi kiêu tử Vệ Danh Thần của Thiên Thảo hành tỉnh, tu vi cấp bậc võ đạo tông sư cấp bốn, cũng là một trong những chỉ huy đứng đằng sau Cực Nhạc sơn trang của Thiên Thảo hành tỉnh, từ trước đến nay phụ trách Cực Nhạc sơn trang tại Triều Huy thành, chịu sự điều khiển của Cực Nhạc Song Tiên.
Bạch Khâm Vân không nói gì.
“Điện hạ bị thương?” Vệ Minh Huyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cả người chấn động, vội vàng nói: “Người đâu, tiên dược.”
Võ đạo tông sư phía sau lập tức dâng lên một cái hộp ngọc màu trắng sữa, kế đó mở ra.
Một mùi hương thơm tràn ra.
Bên trong là một đóa hoa màu trắng, nhụy hoa màu trắng bé nhỏ chậm rãi nở rộ, mang theo màu ngọc khẽ khàng giống như là dương chi bạch ngọc điêu khắc tạo thành, tản phát ra hào quang màu ngọc mờ nhạt mờ ảo.
“Điện hạ, đây là thần dược Ngọc Quyết Ưu Đàm Hoa của Thiên Thảo hành tỉnh, dùng nó có thể ngăn cản lực sát thương của Kiếm Chi Chủ Quân.” Vệ Minh Huyền cung kính nói.
Ánh mắt Bạch Khâm Vân lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Sao các ngươi tìm được nơi này?”
Vệ Minh Huyền nhanh chóng nói: “Là Tiên Vương đại nhân, ngài ấy đã sớm an bài xong tất cả, để cho chúng ta chờ đợi tại đây rồi đến gian mật thất này để tiếp ứng cho đại nhân. Tất cả những gì xảy ra trong trang viên, chúng ta đều đã biết, nhưng e ngại mệnh lệnh của Tiên Vương đại nhân cho nên không thể đi ra viện trợ, chỉ có thể dựa theo kế hoạch làm việc... xin điện hạ thứ tội.”
Bạch Khâm Vân nghe vậy cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ đối với việc bố trí của Cực Nhạc Tiên Vương.
Tất cả mọi thứ trong Cực Nhạc sơn trang đều do hắn cố ý sắp xếp, Lâm Bắc Thần cũng do hắn cố ý dẫn tới, dù không giết được Lâm Bắc Thần, nhưng lại có thể chặt đứt tình duyên.
Cho dù kinh động cao thủ trong thành, ví dụ như Cao Thắng Hàn, nhưng hắn cũng bố trí xong hậu chiêu để tiếp ứng.
Ngay cả biện pháp sau khi rút khỏi Triều Huy đại thành thì Cực Nhạc Tiên Vương đều đã an bài xong.
Là một trong số ít tộc nhân hàng lâm của Khư Giới nhất tộc ở thế giới này, chiến lực của Cực Nhạc Tiên Vương không phải là nhóm cường đại nhất, nhưng hắn lại cực kỳ giỏi bày mưu tính kế.
Lần này hắn thậm chí không tiếc chôn vùi mình trên mảnh đất, cũng muốn mạnh mẽ chặt đứt tình cảm giữa nàng và Lâm Bắc Thần.
Một nhát này Bạch Khâm Vân biết rằng mình không còn đường quay đầu nữa.
Tuy trong lòng nàng hiểu rõ, cơ mà vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Vệ Minh Huyền.