Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1059 - Chương 1059: Một Kiếm Bay Đầu

Chương 1059: Một kiếm bay đầu

Vệ Minh Huyền ngẩn người, sau đó bỗng dưng hiểu ra, đột nhiên tự mình ngắt xuống một cánh hoa, tiếp theo đút vào trong miệng hắn.

Trong chốc lát, không hề gì khác thường.

Bạch Khâm Vân suy nghĩ chốc lát, cuối cùng hái mấy cánh hoa xuống để

dùng.

Cánh hoa vào miệng lập tức tan chảy, một sự mát mẻ trong nháy mắt theo

cuống họng hòa tan vào toàn bộ cơ thể.

Vết thương ở đầu vai do Tọa Vong Nhất Kiếm Trảm tạo thành vết thương

nóng rực đau nhức kia quả nhiên đã biến mất.

“Bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?” Bạch Khâm Vân nói.

“Dựa theo kế hoạch của Tiên Vương đại nhân, điện hạ nên theo chúng ta lập tức rút lui khỏi Triều Huy đại thành.”

Vệ Minh Huyền nói: “Thông đạo rút lui đã chuẩn bị xong, xin mời điện hạ.” Bạch Khâm Vân gật đầu.

Cũng tốt.

Đi thôi.

Rời khỏi đây đi.

Nói lời tạm biệt với tất cả mọi thứ trong quá khứ.

Vài tên võ đạo tông sư dẫn đường ở phía trước.

Đoàn người rời khỏi đây.

Màn đêm bên ngoài đã buông xuống.

Toàn bộ Triều Huy thành bị bao phủ trong bóng tối. Trên bầu trời, lại có bông tuyết bắt đầu nhảy múa. Gió lạnh thổi tới, lướt qua xương như dao cắt.

Bọn họ đi ngang qua mấy con đường và đi vào một con hẻm nhỏ.

“Phía trước là nơi ở tạm thời, điện hạ trước tiên có thể nghỉ ngơi hai canh giờ, đợi đến khi hoàn toàn tối om, chúng ta sẽ từ thông đạo bí mật rời đi...” Vệ Minh Huyền vô cùng cung kính nói.

Bạch Khâm Vân sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Được...”

Lời còn chưa dứt, một đoạn mũi kiếm đẫm máu từ đột nhiên đâm ra từ vai

phải của nàng.

Nét mặt Bạch Khâm Vân cực kỳ âm u, tay phải trở tay một cái.

Tên Thanh Nha Độc Sĩ võ đạo tông sư ra tay đánh lén kia đã bị nàng bóp chặt cổ họng, xách tới trước mặt.

Cùng lúc đó,

Keng keng keng!

Ánh kiếm lóe lên.

Bốn gã Thanh Nha Độc Sĩ võ đạo tông sư vốn làm hộ vệ cũng đồng thời xuất kiếm, cả đám đâm về phía Bạch Khâm Vân.

Kiếm pháp tàn nhẫn vô cùng.

Tay trái Bạch Khâm Vân quét ngang, ngón tay ngọc mảnh khảnh với tốc độ cực nhanh bắn lên lưỡi kiếm.

Leng keng leng keng.

Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên.

Lưỡi kiếm đứt gãy, cơ thể bắn ngược ra ngoài.

Mũi kiếm của bốn gã Thanh Nha Độc Sĩ võ đạo tông sư trong nháy mắt đều bị đứt gãy, bắn xuyên qua trái tim, bọn họ ôm ngực chậm rãi ngã xuống.

“Tại sao?”

Trong tay Bạch Khâm Vân xách tên Thanh Nha Độc Sĩ võ đạo tông sư đánh lén mình, nàng nhanh chóng hỏi vệ Minh Huyền, sau đó bắt đầu kéo dài khoảng cách.

Dưới bóng đêm, gương mặt Vệ Minh Huyền nở nụ cười dữ tợn giống như lệ quỷ, làm cho khuôn mặt vốn ôn hòa tao nhã kia trở nên vặn vẹo đáng sợ.

“Ha ha ha...”

“Thiên Thảo Vệ thị từ trước tới giờ cũng không cần một người hợp tác lòng

này ý khác.”

“Biểu hiện của ngươi khiến A Đệ rất thất vọng, Khư Giới nhất tộc mượn trợ giúp của chúng ta mới có thể đứng vững ở thế giới này, nhưng ngươi thân là công chúa của Khư Giới, là thần chúng ta đặt cược tài nguyên cực lớn và tâm huyết nâng đỡ, biểu hiện lúc này thật sự quá ngây thơ, dây dưa không rõ ràng với một dã chủng như Lâm Bắc Thần.”

“Nếu đã như vậy, thì không bằng phế bỏ ngươi...”

“Ha ha, Thần Ma Chi Thể của ngươi cũng có tác dụng rất lớn đối với chúng ta, ha ha ha.”

Trong ngõ hẻm vang vọng tiếng cười ác độc của Vệ Minh Huyền.

Tiếng bước chân vang lên.

Càng ngày càng nhiều độc sĩ Thanh Gia tựa như bầy sói tập kết dưới bóng đêm, rậm rạp từ bốn phương tám hưởng tới gần.

Đây không phải là nơi tạm trú, mà là một vòng mai phục. Biểu cảm trên mặt Bạch Khâm Vân không chút thay đổi nào.

Cổ tay nàng vặn một cái.

Rắc rắc.

Ngay lập tức nàng đã bẻ gãy cái cổ của võ đạo tông sư Thanh Nha Độc Sĩ trong tay.

“Nhân loại quả nhiên đều là thứ kiến hôi không đáng tin cậy.”

Đôi mắt nàng vô cùng lạnh lẽo, trong bóng đêm lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Giết.”

Vệ Minh Huyền vung tay lên, khẽ quát: “Sống chết mặc kệ.”

Khóe miệng Bạch Khâm Vân hiện lên một tia lãnh khốc, thân hình chợt lóe.

“A...”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Một loạt cao thủ Thanh Nha Độc Sĩ ngã xuống.

Nhưng chỉ sau mấy chiêu, Bạch Khâm Vân đột nhiên biến sắc, dưới chân không còn đứng vững, thân thể trong nháy mắt gần như mất hết sức lực.

Ba thanh trường kiếm đâm vào người nàng. Máu tươi bắn ra.

“Ha ha ha...”

Vệ Minh Huyền ở chỗ xa vỗ tay cười to: “Ngọc Quyết Ưu Đàm Hoa đúng là có thể trị liệu vết thương do thần lực, nhưng nó còn có một tác dụng phụ chính là sau khi dùng xong hai canh giờ sẽ trải qua một khoảng thời kỳ mất sức , tiểu công chúa của Khư Giới à, cừu non ngon miệng, ta sắp không nhịn được muốn nhấm nháp tư vị của ngươi rồi, ha ha ha...”

......

Lâm Bắc Thần lặng lẽ suy nghĩ suốt đêm giữa biển máu xương cốt của cung điện dưới lòng đất.

Ngày hôm sau.

Trước bình minh, khi bầu trời tối nhất, hắn bước ra từ trong cung điện dưới lòng đất.

Trên cồn cát bên ngoài, Quang Thương thu nhỏ thành một cục nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, lập tức nhảy dựng lên, chít chít chít nhìn hắn, trong mắt mang theo ánh sáng mong đợi.

“Chủ nhân, ngài nghĩ thông rồi sao?” Nó xoạt xoạt hỏi trên bảng viết. Trong mắt Lâm Bắc Thần phủ đầy tơ máu, kiểu tóc cũng có chút lộn xộn, cả người nặng nề hơi thở u ám này.

Hắn gật đầu.

“Nghĩ thông rồi... ta phải đi tìm nàng ấy.”

Hắn nhìn bầu trời tối tăm nơi xa xôi, nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể vẽ dấu chấm hết như thế.”

Sau khi nói xong.

Lâm Bắc Thần nhảy lên cao, bất ngờ đấm một quyền nặng nề xuống mặt đất phía dưới.

Một quyền này bộc phát vô cùng nhuần nhuyễn lực lượng của cảnh giới bán bộ thiên nhân.

Bình Luận (0)
Comment