Ầm ầm!
Mặt đất khủng bố chấn động, ảnh hưởng đến binh lính đóng quân bên ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không tốt, có người xâm nhập.”
Trong tiếng kinh hô, binh lính nhìn thấy Cực Nhạc sơn trang vốn là một mảnh cát vàng, giờ đây đã hóa thành một cái hố sâu thật lớn.
Từ trên cao nhìn xuống rõ ràng đây chính là một dấu tay cỡ lớn.
Tất cả mọi thứ đã biến thành bột mịn, Lâm Bắc Thần đứng ở rìa cái quyền đấm kia, cánh kiếm thần lực sau lưng mở tung ra, hai đôi cánh kiếm dường như là đôi cánh thiên sứ, thần thánh thuần khiết, thánh khiết nghiêm trang, hắn nhắm mắt lại, thở dài trong lòng: “Linh hồn vô tội bỏ mạng xin hãy yên nghỉ ở đây, vùng đất tội ác này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.”
Thần lực lưu chuyển, sau đó bắn ra xẹt qua mảnh đất dính đầy máu tươi này.
Lâm Bắc Thần không biết làm như vậy có tính là siêu độ hay không, nhưng trên người hắn có tín ngưỡng chi lực tinh khiết nhất, coi như cho phiến đất này một lần gột rửa đi vậy.
Binh lính đóng quân vốn còn muốn tới quát lớn, có điều nhìn thấy cảnh tượng kia đều đồng loạt quỳ trên mặt đất cầu nguyện.
Lâm Bắc Thần thu liễm cánh kiếm, tiếp theo cùng Quang Tương rời khỏi đây.
“Ngươi trở về nơi đóng quân của Vân Mộng đi.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta sẽ đi tìm Bạch Khâm Vân.”
Quang Tương vô cùng lo lắng liếc nhìn Lâm Bắc Thần.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần hiện lên sự kiên quyết.
Nó cúi đầu rời đi.
Tâm trạng vô cùng không tốt.
Trở về trước tiên đánh Tiêu Bính Cam một trận để trút giận, sau đó lại làm một trăm bộ đề thi thật của học viên Vân Mộng Sơ Cấp để bình tâm.
Nhìn Quang Tương rời đi, Lâm Bắc Thần khẽ quát một tiếng, triệu hoán ra hai thanh ngân kiếm lớn, cưỡi kiếm phi hành, phóng lên trời cao, bắt đầu tìm kiếm Bạch Khâm Vân.
......
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Máu tươi không ngừng nhỏ giọt.
Bạch Khâm Vân cả người đẫm máu giờ đây đã không biết có bao nhiêu vết thương do kiếm chém vào.
Nàng dốc hết sức lực xông phá được đợt vây giết đầu tiên. Hiện tại chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Truy binh phía sau tuy rằng nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận bằng khí tức đuổi giết dần dần tới gần.
Bởi vì nguyên nhân của cánh Ngọc Quyết Ưu Đàm Hoa, thế nên nàng vẫn không có cách nào thoát khỏi sự truy kích.
Cảm giác mất sức ngày càng trở nên rõ ràng, thương thế nghiêm trọng làm cho nàng càng cảm giác được lực bất tòng tâm.
Trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, bước chân loạng choạng giống như người say rượu.
Trong đầu Bạch Khâm Vân không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh cũ.
“Mẫu thân trước khi chết đã từng nói qua, khi người Khư tộc sắp chết, luôn có
thể nhìn thấy cả quãng đời của người đó, giống như được chiếu lại...”
“Cho nên có lẽ ta sắp chết rồi.”
Khuôn mặt nàng lộ ra một nụ cười ảm đạm.
Có lẽ sau khi chết, nàng không cần phải gánh vác nhiều thứ như vậy, có thể yên lặng ngủ một giấc ngon.
Nàng từ từ dừng lại.
Trước mắt xuất hiện ảo giác.
Nàng nhìn thấy một thân ảnh, cưỡi kiếm bay đến, sau đó từ trên trời giáng xuống.
Đó là hắn.
Ha ha ha.
Không phải mình đã cắt đứt tất cả thất tình lục dục sao?
Tại sao vẫn nhìn thấy hắn trong ảo giác. Bóng người trong ảo giác dần dần rõ ràng.
Người nọ tay cầm kiếm, trên mặt mang theo sát ý lạnh lẽo, đôi mắt đỏ rực tựa như đang chảy máu tươi.
Phải.
Cho dù ở trong ảo giác thì hắn cũng muốn giết mình.
Đúng là một trái tim tàn nhẫn biết bao.
Bạch Khâm Vân dụi mắt.
Hả?
Không đúng.
Không phải...
Không phải ảo giác sao?
Nàng nhìn thấy rõ ràng, Lâm Bắc Thần cầm kiếm từng bước từng bước tới gần.
Thân ảnh chân thực như thế, hô hấp toát ra khí hơi, tuyết đọng trên mặt đất lưu lại từng dấu chân.
Đó thực sự là hắn.
Lâm Bắc Thần thực sự đến đây.
Bạch Khâm Vân ngây người, chợt giống như con thú non bị thương, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, cắn răng nói: “Ngươi... ngươi không muốn buông tha ta sao?”
Ở phía đối diện.
Lâm Bắc Thần nói: “Đúng vậy, ta nghĩ kỹ rồi, ta không thể buông tha cho
ngươi.”
“Phải không?” Bạch Khâm Vân cười lạnh, nói: “Ta ở đây này, đến đây, đến giết ta đi, giết ta để báo thù cho tộc nhân của ngươi, ha ha ha, đến đây.”
Bỏ đi.
Chết dưới kiếm của hắn cũng là một kết cục không tồi.
Dẫu sao thì so với rơi vào trong tay vệ Minh Huyền cũng tốt hơn.
Ít nhất sau khi mình chết, sự tôn nghiêm của thi thể có thể được bảo vệ. Tử Điện Thần Kiếm trong tay Lâm Bắc Thần chấn động.
“Được.”
Hắn gầm lên, một kiếm đâm ra.
Kiếm quang xẹt qua.
Đầu người bay lên.
Phốc phốc.
Vết máu đỏ tươi phun lên lớp tuyết trắng trên mặt đất, bắn ra một bức tranh quỷ dị.
Bạch Khâm Vân nhắm mắt lại, chờ đợi kiếm quang giáng xuống.
Nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ là một người dễ bị tổn thương đến vậy, nhưng biến đổi khôn lường trên thế gian này hiển nhiên vượt qua dự đoán gian nan nhất của nàng công chúa thuộc Khư Giới kia.
Một làn gió mát mẻ xẹt qua cổ.
Lưỡi kiếm đưa qua thật nhanh.
Thì ra bị kiếm cắt cổ chính là cảm giác này sao?
Lạnh lẽo vô cùng chứ không đau đớn.
Nếu có thể vĩnh viễn ngủ say cũng là một loại giải thoát.
Nhưng ngay sau đó.
“A...”
“Á...”
“Người nào?”
Phía sau truyền đến tiếng quát hoảng sợ kinh hãi.
Bạch Khâm Vân ngẩn người, sau đó nàng mở mắt ra cúi đầu nhìn bản thân, lại sờ cổ mình.
Các dấu vết kiếm trong trí tưởng tượng không hề tồn tại, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại liền thấy Lâm Bắc Thần mặc áo trắng, tay cầm Tử Kiếm chiến đấu cùng với các cao thủ Thanh Nha Độc Sĩ đang đuổi giết.
Thanh kiếm như cầu vồng.
Con người như con rồng.
Kiếm quang sinh diệt, Tử Điện tung hoành.
Bóng người cầm kiếm kia nhẹ nhàng mà tiêu sái, tiến lùi dường như đang nhàn nhã đi bộ, thong dong tiêu sái đến cực điểm.
Mỗi một lần kiếm quang chợt lóe là sẽ có một cường giả Thanh Nha Độc Sĩ ngã xuống.
Tay trái tay phải hắn úp mở, ra tay không có một kiếm nào địch lại.
Cho dù là cường giả Thanh Nha Độc Sĩ cấp bậc võ đạo tông sư cũng tựa như vỏ lúa trong cơn lốc, vừa chạm liền tan, không hề có lực phản kích.
Bạch Khâm Vân ngây ngốc.
Thì ra một kiếm vừa rồi không phải đâm về phía mình.
Ôi chao, Lâm Bắc Thần làm như vậy là vì không cho phép mình chết trong tay người khác sao?