Bạch Khâm Vân ngơ ngác ngồi tại chỗ, không nói bất cứ điều gì.
Một loại may mắn sống sót sau kiếp nạn lan tràn khắp người nàng, cơ đang bắp căng thẳng cũng dần dần thả lỏng.
Nếu không có hắn... chuyện sẽ xảy ra quả thực so với chết còn khủng bố hơn.
Lâm Bắc Thần rất nghiêm túc để lộ một tư thế tự cho là góc độ vô cùng tuyệt vời, hắn giơ tay vuốt tóc, mỉm cười: “Sao lại không nói lời nào? Ha ha, có phải vừa thức tỉnh đã nhìn thấy mỹ thiếu niên khí phách phong độ, phong hoa tuyệt đại như ta đây liền cảm giác được vừa vui mừng vừa kích thích vừa bất ngờ hay không, ha ha, có phải hưng phấn ngay nói cũng không nói được đúng không?”
Khóe miệng Bạch Khâm Vân hơi co giật. Đó thực sự là phong cách của hắn. Phong cách cực kỳ điển hình.
Lâm Bắc Thần lại nói: “Nói đi cũng phải nói lại, bạn học Bạch à, mỹ thiếu niên ta đây vất vả giúp ngươi giết địch, thế mà ngươi lại không chút do dự vứt bỏ ta để bỏ chạy, thật sự là không nghĩa khí.”
Bạch Khâm Vân hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Động thủ đi.” Lâm Bắc Thần ngạc nhiên nói: “Động thủ cái gì cơ?”
Bạch Khâm Vân hừ lạnh nói: “Giả vờ cái gì, mau động thủ.”
Lâm Bắc Thần giơ ngón giữa xoa xoa mi tâm, dường như hiểu được suy nghĩ của nàng: “Chậc chậc, chẳng lẽ ngươi quá cảm động, lương tâm phát hiện rằng muốn lấy thân báo đáp ta sao? Ái chà, ta coi ngươi như huynh đệ nên cứu ngươi, thế mà ngươi lại muốn ngủ với ta? Cầm thú...”
“Tuy rằng nói loli có ba thứ tốt, giọng nói nhẹ nhàng thân thể mềm mại dễ ngã xuống, nhưng dù sao ta vẫn là một mỹ thiếu niên có khí tiết, dù cho thật sự muốn... Vậy cũng sẽ đợi đến khi thân thể ngươi khôi phục, thương thế khép lại, cảm xúc dâng trào, rồi mới chậm rãi...”
“Ngươi...”
Bạch Khâm Vân nghe hắn nói như vậy, khóe môi tức giận đến mức trắng
bệch, khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi. Lâm Bắc Thần hoảng sợ.
Không nên đùa giỡn thế nữa..
Hắn vội vàng ném con chim nướng vào trong đống lửa, sau đó xông tới nâng Bạch Khâm Vân lên, nói: “Dễ dàng tức giận như vậy sao, ta chỉ trêu đùa ngươi xíu thôi, được rồi được rồi, ta xin lỗi ngươi, đừng tức giận, thương thế của ngươi rất nặng, tức giận cơ này sẽ khiến việc khôi phục chậm đi...”
Hắn cẩn thận đỡ Bạch Khâm Vân dựa vào lông cừu để ngồi xuống, kế đó mới thở phào một hơi, nói tiếp: “Ngươi có đói không, cho ngươi ăn phía dưới của ta nhé?”
Bạch Khâm Vân không nói một lời, nàng nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần. Nhìn đến nỗi mỹ thiếu niên Lâm Bắc Thần với da mặt dày như tường thành kia cũng đỏ bừng cả mặt.
Hắn quyết định kể chuyện cười để phá vỡ bầu không khí lúng túng, nói: “Có thể ngươi không biết, phía dưới của ta rất ngon...”
Bạch Khâm Vân rốt cuộc cũng mở miệng, nàng nói: “Vì sao cứu ta?”
Lâm Bắc Thần tải xuống một chai nước từ Baidu Netdisk, dùng miệng chai mớm vào miệng Bạch Khâm Vân.
Người kia cũng không chống cự, mím môi uống nước.
Nhìn Bạch Khâm Vân uống vài ngụm, Lâm Bắc Thần mới thu chai lại, mỉm cười chậm rãi nói: “Nếu ta nói vì chúng ta là bạn học, bởi vì ta còn nợ ngươi tiền, bởi vì ta nhất thời ban phát lòng tốt... e rằng ngươi cũng không tin nhỉ.”
Bạch Khâm Vân không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm hắn như trước. Lâm Bắc Thần nói: “Thật ra rất đơn giản, chỉ có một nguyên nhân.”
Nói đến đây, hắn cũng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Bạch Khâm Vân, không cười cũng không tránh né, hắn nói: “Bởi vì... ta không nỡ để ngươi chết.”
Thân thể Bạch Khâm Vân chấn động.
Lâm Bắc Thần đột nhiên nhún mũi chân nhảy mạnh đến bên lửa trại, cầm lấy con chim sắp cháy thành than cốc, đau đớn nói: “A, không xong rồi, ta nướng một món ăn ngon như vậy không cẩn thận để bị cháy hết, thế thì không còn cách nào khác nữa, đành phải lấy tác phẩm của một thợ nướng hạng ba kết Tiêu Bính Cam kết hợp lại...”
Nói xong, hắn ở từ trong Baidu Netdisk tải về một xâu thịt xiên nướng đã cất giữ trước đó, cười tủm tỉm bày ra trước mặt Bạch Khâm Vân, nói: “Đói bụng chưa? Tự mình cầm lấy ăn đi.”
Bạch Khâm Vân không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần nói: “Sao vậy? Còn muốn ta đút cho ngươi ăn à, vậy có hơi mập mờ đấy, cho tới bây giờ chỉ có nữ nhân hầu hạ Lâm đại thiếu gia ta, chứ không có việc Lâm đại thiếu gia ta hầu hạ nữ nhân.”
Bạch Khâm Vân hoàn toàn không muốn để ý tới thủ đoạn hài hước chuyển đề tài của thiếu niên này.
Nàng nói từng chữ: “Ngươi... ngươi không hận ta sao?”
“Hận ngươi? Tại sao?”
Lâm Bắc Thần tự cầm một xiên thịt nướng lên, vui vẻ ăn nó rồi nói: “Tại sao phải hận ngươi?”
Bạch Vanh Vân nói: “Bởi vì giết nhiều người trong Cực Lạc sơn trang, còn bắt dân chúng của Vân Mộng thành, còn có đám người Vũ Hồng...”
Lâm Bắc Thần khoát tay áo, thản nhiên nói: “À, những thứ này rất đơn giản, ta cho rằng những chuyện đó không phải ngươi làm.”
Bạch Khâm Vân sửng sốt.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Bắc Thần lại đưa ra một đáp án như vậy.
“Tại... Tại sao?”
Bạch Khâm Vân lắp bắp nói: “Rõ ràng những thứ đó...”
Thanh âm của nàng có chút run rẩy.
Lâm Bắc Thần thở dài một hơi, có chút cưng chiều sờ đầu nàng, nói: “Ta ngồi trong địa cung bí mật dưới trang viên, ngồi trên tế đàn cối xay, liếc nhìn biển máu xương cốt để suy nghĩ cả đêm, ta xuyên không... lần đầu ta nghiêm túc suy nghĩ kể từ khi sinh ra đã dành cho việc này, khó mà để nói rõ ràng tại sao, nhưng sau đó ta từ từ hiểu rõ tất cả.”