“Địa cung gì?” Bạch Khâm Vân ngẩn ra, lại vô cùng khẩn trương hỏi: “Ngươi đã hiểu rõ cái gì?”
Lâm Bắc Thần gằn từng chữ nói: “Ta nghĩ rằng những chuyện đó không phải do ngươi làm, chắc hẳn ngươi cũng không biết việc đấy, ta tin ngươi không phải người như vậy.”
Bạch Khâm Vân hoàn toàn ngây ngốc.
Trái tim nàng giống như bị một lực lượng nào đó hung hăng đánh trúng, sau đó co thắt khiến cho hô hấp của nàng trở nên dồn dập.
Sâu trong nội tâm có thứ gì đó vừa mới đóng băng không lâu đang nhanh
chóng tan chảy, trở nên mềm mại mà hoạt bát sinh động.
Nghe Lâm Bắc Thần lại thản nhiên nói: “Hơn nữa lùi lại một bước nữa, cho dù thật sự là ngươi... vậy ta cũng không có tư cách đi giết ngươi, ngươi là chủ nợ của ta, giúp ta không chỉ một lần, lần trước trên đường tới Triều Huy thành ngươi có thể giết ta, thế rồi lại buông tha cho ta một lần.
“Hình như ta có thể cảm giác được ngươi mang theo áp lực khiến ngươi không thở nổi, có thể cảm giác được ngươi rất dày vò, ta liền nghĩ rằng ngay cả nhóc con như ngươi cũng có thể chống đỡ được áp lực lớn như vậy, không giết ta, còn giúp ta, nếu như bởi vì ta nhìn thấy những thứ kia liền không độ trời chung rút đao chém giết với ngươi.”
“Vậy nhất định phải giết ngươi rồi nhanh chóng báo thù cho một vài người ngay cả ta không quen thuộc, thậm chí cũng không quen biết, bề ngoài trông có vẻ hiệp nghĩa vô song vì nghĩa lớn quên tình riêng, có lẽ có thể giành được mỹ danh nhất thời đi, nhưng đối với ngươi mà nói, thì chính là một tên phản bội không bằng cầm thú.”
Bạch Khâm Vân liếc nhìn Lâm Bắc Thần, sau đó nước mắt nàng lặng lẽ chảy xuống.
Lâm Bắc Thần giơ tay lau đi nước mắt của nàng, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
Tiếp theo hướng gió mạnh mẽ thay đổi.
Chỉ thấy Lâm đại thiếu gia nhảy dựng lên, hai tay chống thắt lưng, ngửa mặt lên trời cười to nói: “Ha ha ha, thế nào thế nào, có phải bị lời nói của ta cảm động hay không, há há, không sợ nói cho ngươi biết nha, lời kịch này ta thật sự suy nghĩ rất lâu, tỉ mỉ chuẩn bị trêu ngươi một phen, xem ra hiệu quả đúng là không tệ.”
Bạch Khâm Vân mỉm cười một tiếng: “Ngươi cút đi.”
Người này thật sự cực kỳ đáng ghét.
Đúng là đáng ghét.
Sao lại đáng ghét như vậy chứ?
Nàng cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhào thẳng vào trong lòng Lâm Bắc Thần, sau đó ngẩng đầu lên, cánh môi hồng nhuận mềm mại lập tức in sâu giữa môi răng Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần lập tức cứng đờ.
Bạch Khâm Vân có thể cảm giác được rõ ràng sự cuống luống và khiếp sợ của hắn.
Nhưng không sao cả.
Dù sao nàng cũng phải làm như vậy.
Trải qua sinh tử và sự thăng trầm, bây giờ nàng không còn muốn đè nén tình cảm trong lòng mình nữa.
Nếu như thế này được coi thành sa đọa, vậy thì cứ để cho nàng vĩnh viễn trầm mê vào đó đi.
Ấy?
Kịch bản này không đúng cho lắm.
Nha đầu Tiểu Bạch này ngoại trừ ngực ra thì những chỗ khác đều chưa phát triển hoàn toàn nhỉ?
Đợi mình tính cái đã.
Cố lắm thì được mười ba tuổi?
Trời mẹ.
Không được, nhỏ quá rồi.
Lâm Bắc Thần giãy dụa một chút, nhăn nhó hậm hực rít gào nói: “Ấy... đừng... dừng lại... trên người ngươi vẫn còn vết thương... đừng... dừng lại... đừng dừng lại...”
Bạch Khâm Vân chỉ coi như không nghe thấy lời hắn, hai tay gắt gao ôm lấy Lâm Bắc Thần, thân thể mềm mại cũng dán chặt vào, giống như một ngọn lửa, ma sát, thiêu đốt, cánh môi mềm mại bóng loáng bịt kín môi Lâm Bắc Thần, khiến hắn sắp không thở nổi.
Lâm đại thiếu gia chỉ cảm thấy dưới bụng bốc lên một ngọn lửa nhỏ nóng hổi, khí tiết rắc rắc một tiếng liền vỡ vụn, sau đó cả người sắp hóa thân thành cầm thú.
Là do ngươi chủ động trêu chọc ta.
Mang theo thanh danh nam nhân cặn bã lâu như vậy, ta cũng sẽ thật sự cặn
bã.
Không chủ động không từ chối không...
Ngay tại thời khắc mấu chốt thiên lôi chấn động địa hỏa, bỗng dưng trong viện truyền đến một tiếng vang, có vật nặng gì đó nện lên trên mặt đất.
Tiểu Bạch buông Lâm Bắc Thần ra, kế đó lui về phía sau.
Nàng mỉm cười khanh khách nhìn Lâm Bắc Thần, mái tóc có chút lộn xộn, nhưng lại tôn lên gương mặt trắng nõn tuyệt đẹp của thiếu nữ, càng thêm tinh xảo tuyệt vời đến nỗi ta cũng phải yêu.
“Hả? Tiếp tục đi...”
Lâm Bắc Thần còn chưa thỏa mãn liếm môi.
Bạch Khâm Vân nhìn thoáng qua một hàng đạo tặc đang quỳ gối trong sân, ánh mắt mị như sóng, hung ác liếc Lâm Bắc Thần một cái, trong con ngươi đen trắng rõ ràng lộ vẻ hờn dỗi không chút che giấu.
Lâm Bắc Thần cũng nhìn ra sân.
Mười mấy tên cướp xui xẻo kia một trong số đó hình như bởi vì cứng chân trong gió tuyết đông, mất đi tri giác, vừa rồi thanh âm vật nặng đập xuống nền đất là do tên ngu đần này không khống chế được mà nhào về phía trước, thế nên ngã xuống đất.
Mẹ kiếp.
Cái thứ này ngay cả chó cũng không bằng.
Vừa rồi nếu không phải ngươi gây ra âm thanh, thì chẳng phải ta đã...
Sắc mặt Lâm Bắc Thần tái mét, không nói một lời nào đi tới trước mặt tên cướp vừa ngã xuống kia, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lộ ra ti sắc.
“Ta...”
Tên cướp run rẩy.
Hắn nhận ra rằng sự việc hình như không ổn.
“Vốn muốn cho các ngươi đi đào mỏ.”
Lâm Bắc Thần tức giận nói: “Nhưng các ngươi không xứng. “
Bộp!
Sức mạnh bộc phát.
Tên đạo tặc kia trực tiếp bị đánh thành một đống bột mịn huyết vụ.
Chết đến độ không thể chết được nữa.
Nếu như không phải hắn tới đúng lúc, thì những tên đạo tặc này sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn cỡ nào đối với Bạch Khâm Vân đang hôn mê, việc đó hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Khi ấy Lâm Bắc Thần không giết họ, ngoại trừ không muốn những người này chết quá dễ dàng, còn có một nguyên nhân quan trọng khác chính là muốn sau khi Bạch Khâm Vân tỉnh lại tự mình động thủ, trút bỏ hận thù trong lòng, như vậy có thể lộ ra thuộc tính ấm áp mà bất cứ lúc nào đều nghĩ cho Tiểu Bạch của mình.
Ai biết để lại bọn họ vào thời khắc mấu chốt vậy mà phá hỏng chuyện tốt. Lâm đại thiếu gia hối hận không chịu được.
Sao mình lại lắm trò thế chứ.