“Đại nhân tha mạng...”
“Chúng ta sai rồi...”
“Xin tha mạng, trên ta có mẹ già, dưới có con nhỏ...”
Mấy tên đạo tặc vừa thấy tình thế không đúng liền nhanh chóng quỳ trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi, lớn tiếng kêu rên.
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Bạch Khâm Vân, vẫy tay nói: “Tiểu Bạch Bạch! Lại đây, mấy thứ này ngay cả chó cũng không bằng giao cho ngươi đấy, ngươi xử lý bọn họ đi.”
Hắn quyết định vẫn nên để nàng xử lý thì tốt hơn.
Ánh mắt Bạch Khâm Vân xẹt qua mấy tên đạo tặc kia, trong ánh mắt toát lên sát ý không chút che giấu.
“Đồ con chó, kẻ nào cũng là đồ đáng chết.”
Nàng xách trường kiếm, nghiến răng nghiến lợi đi tới.
Đối mặt với một nữ tử xa lạ trọng thương mất máu, bọn họ đều có thể sinh ra ý nghĩ xấu xa như vậy, không biết loại người này đã gây họa cho bao nhiêu nữ tử vô tội, tuyệt đối không phải là hạng người tốt, đáng chết một vạn lần.
Lâm Bắc Thần lập tức lộ vẻ ấm ức.
Tiểu Bạch Bạch à, chẳng lẽ ngươi nhầm lẫn cái gì?
Ta cũng là một thằng đàn ông, nhưng ta không phải đồ chó.
Ồ...
Cũng đúng.
Ta là một chàng trai, cho nên người Tiểu Bạch mắng không phải ta.
Bộp!
Kiếm quang chợt lóe.
Mười mấy tên đạo tặc toàn bộ đều trúng kiếm nơi cổ họng, ầm ầm ngã xuống.
PentaKill.
Lâm Bắc Thần vỗ tay tán thưởng: “Được, hay lắm.”
Bạch Khâm Vân có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái.
Tên này sao cứ không có dáng vẻ đứng đắn thế nhỉ.
Nàng liếc nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt u ám, hồi lâu sau mới vứt thanh kiếm trong tay xuống, nói: “Chúng ta tạm biệt tại đây đi.”
“Hả?” Lâm Bắc Thần hỏi: “Ngươi còn phải đi nữa à?”
Bạch Khâm Vân gật đầu, nói: “Trong Triều Huy đại thành đã không còn chỗ đứng của ta, vị kia của Triều Huy thần điện nhất định sẽ toàn lực đuổi giết ta, còn có người của Thiên Thảo hành tỉnh, ta còn ở đây sẽ vô cùng nguy hiểm, có khi còn liên lụy đến ngươi.”
Bây giờ nàng đã hoàn toàn bị cô lập, giống như một vị thần ôn. Ai dính vào thì kẻ đó xui xẻo.
Cho dù Lâm Bắc Thần có địa vị đặc thù, còn là thần quyến giả, nhưng một khi có liên quan đến thiên ngoại tà ma, thì cũng không chịu nổi áp lực ùn ùn kéo đến.
Thứ tín ngưỡng đó là một chất độc ngon, cũng là một con dao hai lưỡi.
Tín đồ có thể nâng cao phong cảnh trên trời vô hạn với ngươi, thì cũng có thể đẩy ngươi vào địa ngục sống không bằng chết.
Huống chi mặc dù Lâm Bắc Thần tin tưởng nàng, nhưng những người bên
cạnh hắn đều đã từng chứng kiến thảm trạng trong trang viên Cực Lạc. Làm thế nào họ có thể tin tưởng nàng đây?
Nếu vì mình mà khiến Lâm Bắc Thần và bạn bè, người thân của hắn rạn nứt tình cảm... cho dù không phải rạn nứt, chỉ sinh ra một khoảng trống, vậy cũng không phải cục diện nàng mong muốn nhìn thấy.
Bởi vì trân trọng người trước mắt này, cho nên bản thân trải qua nguy hiểm cũng đáng giá.
“Không sao đâu, ta không sợ bị liên lụy.”
Lâm Bắc Thần lập tức cười hì hì nói: “Thiên Thảo hành tỉnh nếu dám đến, thì tốt thôi, ta và Vệ Danh Thần có thù không đội trời chung, đã sớm muốn giết chết hắn ta, ngược lại ta chỉ sợ bọn họ không đến. Nếu những nanh vuốt của hắn dám đến Triều Huy thành, quả thực là cầu còn không được. Ta có một trăm phương nghìn cách giết chết bọn chúng, ngươi cũng thấy đấy, thực lực hiện tại của ta đáng để kiêu ngạo, ha ha!”
Lâm Bắc Thần phát ra tiếng cười quỷ quái vô cùng tiêu chuẩn của nhân vật phản diện.
Bạch Khâm Vân nhắc nhở hắn, nói: “Còn có vị trên núi Thần Điện kia, đừng thấy lúc ấy nàng cứu ngươi, chẳng qua là vì ngươi có giá trị đối với nàng ta mà thôi, nhưng một khi nàng ta biết được ngươi cấu kết cùng một chỗ với ta, thì sẽ trở mặt trong nháy mắt, bọn học Lâm, tốt nhất đừng nghĩ Thần là kẻ quá tốt đẹp.”
Trên mặt Lâm Bắc Thần lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Thì ra ngươi lo lắng chuyện này.”
Hắn vỗ ngực nói: “Vậy ngươi cứ yên tâm đi, ha ha, ta gần đây mới học một môn côn pháp, có thể nói là vô địch, chuyên môn dùng để đối phó nàng ta, cam đoan trong vòng một canh giờ liền đánh cho nàng thở hồng hộc, tứ chi xụi lơ, thần trí mê loạn, đầu hàng nhận thua, ha ha ha.”
“Côn pháp?” Bạch Khâm Vân ngẩn người.
Lâm Bắc Thần này học được dùng gậy từ khi nào vậy?
“Chưa từng thấy ngươi thi triển qua.” Nàng ngạc nhiên nói.
Trong trí nhớ của Bạch Khâm Vân, nàng chưa từng thấy Lâm Bắc Thần luyện côn pháp.
Lâm Bắc Thần không nhịn được mà chửi bới trong lòng, không phải vừa nãy ta đã thi triển sao, thiếu chút nữa ngươi có thể nhìn thấy rồi, đáng tiếc ngươi lại không hợp tác nữa.
“Đây là thủ đoạn mạnh nhất của ta, công phu áp đáy hòm, người bình thường căn bản không xứng để xem.”
Lâm Bắc Thần giải thích một cách sáng suốt: “Tóm lại ngươi cứ yên tâm đi, bộ côn pháp này của ta với uy lực mạnh mẽ, tuyệt đối chấn động cổ kim. Vị kia ở trong núi Thần Điện, nếu nàng ấy không đến thì tốt, còn dám tới thì ta tất nhiên sẽ không dễ dàng tha cho nàng.”
“Côn pháp thi triển ra chắc chắn sẽ khiến nàng ấy không trốn thoát được, nếu phát huy hết toàn lực, ít nhất trong vòng mười mấy ngày làm cho thắt lưng nàng ta mỏi nhừ, không xuống... ấy, không xuống núi được.”
Ôi chao.
Tý thì xôi hỏng bỏng không.
May mắn hắn phản ứng nhanh chóng, từ giường đổi thành từ núi. “Thật sao?” Bạch Mân Vân có chút tin tưởng.
Lâm Bắc Thần vô cùng chân thành nói: “Đương nhiên là thật, ta chưa bao giờ nói dối...”
Biểu cảm của Bạch Khâm Vân cũng có chút chần chờ. Nói như vậy, ngược lại có thể tạm thời ở lại trong thành.
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi yên tâm đi, theo ta về doanh địa Vân Mộng an tâm dưỡng thương, bây giờ thương thế của ngươi quá nặng, nếu chạy loạn bên ngoài gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Chờ ngươi dưỡng thương xong mà vẫn muốn đi thì ta sẽ không giữ lại, huống thuật dịch dung của ta ngươi có chút hiểu biết, ném ngươi vào trong căn cứ tuyệt đối không có ai nhìn ra manh mối được, an tâm dưỡng thương là ổn.”
“Chuyện này...”
Bạch Khâm Vân do dự chốc lát rồi nói: “Vậy được, ta nghe lời ngươi.” Lâm Bắc Thần lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.