Gió lạnh gào thét.
Bông tuyết cỡ lớn bay đầy trời.
Trong pháo đài của khu vực thứ năm, tại phủ đệ tỉnh chủ, Vệ Minh Huyền nơm nớp lo sợ đứng trước mặt tỉnh chủ Lương Viễn Đạo, phần trán và thái dương mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
“Được Lâm Bắc Thần cứu đi?” Lương Viễn Đạo vẫn ăn đầy tay, vẻ mặt đều là dầu mỡ, trông giống như quỷ chết đói đầu thai.
“Thật đáng tiếc, hiện tại vốn là một cơ hội tuyệt vời, Cực Nhạc Tiên Vương muốn chết ta liền phối hợp một chút, vốn tưởng rằng có thể ăn được loại thịt mới, không ngờ lại bị Lâm Bắc Thần phá hủy, thất vọng quá đi.” Lương Viễn Đạo vô cùng tiếc nuối nói.
Thái độ như thế khiến cho Vệ Minh Huyền càng thêm hoảng sợ bất an.
Lương Viễn Đạo cảm nhận được tâm trạng của hắn, mí mắt mập mạp dưới hàng lông mày sắp xệ xuống kia hơi nhấc lên, nhìn thoáng qua Vệ Minh Huyền, nói: “Ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Mặc dù ta ăn thịt người, nhưng chuyện này cũng không phải là lỗi của ngươi.”
Vệ Minh Huyền thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù là người phát ngôn của Vệ thị Thiên Thảo hành tỉnh ở Phong Ngữ hành tỉnh, thì hắn vẫn tràn ngập kiêng kỵ đối với sự hợp tác cùng Lương Viễn Đạo.
Ngoại trừ việc tên họ Lương này là một người điên, trước khi mình đi tới Phong Ngữ hành tỉnh, vị đệ đệ thiên tài đã được cả gia tộc Vệ thị thừa nhận lúc trước từng hạ lệnh rằng phải phục tùng phối hợp tuyệt đối với Lương Viễn Đạo.
Vệ Minh Huyền không hề nghi ngờ dù cho Lương Viễn Đạo có mang mình đi hấp ăn, thì Vệ gia cũng sẽ không báo thù cho mình, sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào của tên điên tỉnh chủ này.
Đối với gia tộc mà nói, lợi ích vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu.
“Đại nhân, có muốn đuổi giết công chúa của Khư Giới kia hay không.” Vệ Minh Huyền nhịn không được hỏi.
Thịt mỡ đến miệng còn bay đi, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lương Viễn Đạo nghe vậy, lập tức nở nụ cười khinh thường, thịt béo trên mặt và trên người run rẩy: “Đuổi giết? Dùng cái gì đuổi chứ? Dùng miệng ngươi để cuổi à? Hôm nay nếu không phải Lâm Bắc Thần lo lắng cho sự an nguy của Bạch Khâm Vân, thế nên không dây dưa với các người, e rằng hiện tại ngươi cũng thành một miếng thịt chết tươi rồi?”
Vệ Minh Huyền lập tức thẹn quá hóa giận. Đó là sự thật.
Trận chiến hôm nay, kiếm pháp của Lâm Bắc Thần quả thực chấn động mọi người.
Bàn về uy lực cho dù là võ đạo tông sư cấp bốn, cấp năm, cũng khó đỡ được một nhát dưới Tử Điện Thần Kiếm của tiểu tử kia.
Bàn về chân ý, kiếm pháp kia quả thật khó có ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi, tinh diệu, tiêu sái, thần ảo đến cực hạn.
Phối hợp với vẻ ngoài tuấn mỹ hiếm thấy của Lâm Bắc Thần, ngay cả Vệ Minh Huyền bị truy sát cũng không thể không thừa nhận, đệ tử kiếm tiên của Bạch Vân thành trong lời đồn đúng là có phong thái kiếm tiên.
Ít nhất Vệ Minh Huyền hắn đây không phải là đối thủ của nghiệt chủng kia.
Nếu không phải nghiệt chủng đó lo lắng cho an nguy của nha đầu kia, tiếp tục truy tìm, không có ý định chiến đấu lâu dài, thì hôm nay hắn chắc chắn sinh tử khó lường.
Ngay cả đại tông sư đỉnh phong như Cực Lạc Song Tiên cũng chết trong tay hắn.
Cường giả như vậy đuổi giết thế nào chứ?
Khắp cái Triều Huy đại thành này, người có tư cách đuổi giết Lâm Bắc Thần, chỉ có vài người mà thôi.
Cường giả bình thường, cho dù là võ đạo tông sư, đại tông sư, đi tới đó chẳng khác gì đưa cơm.
Đáng ghét.
Con bọ chét đó lại phát triển đến trình độ nhanh như vậy.
Có lẽ người đệ đệ thiên tài kia của mình thật sự nên coi trọng Lâm Bắc Thần một chút.
Trong lòng nghĩ như vậy, Vệ Minh Huyền có chút không cam lòng nói: “Nhưng mà... đại nhân, chẳng lẽ cứ bỏ qua thế sao? Ta không nuốt nổi cục tức này.”
“Ai nói cứ bỏ qua như thế?” Lương Viễn Đạo dùng khăn mặt trắng, lau sạch vết dầu mỡ trong tay và trên mặt, vô cùng tiếc nuối: “Ngày mai tất cả mọi thứ sẽ được tiết lộ, trò chơi của ta cũng sắp kết thúc.”
“Mặc kệ Lâm Bắc Thần có thể mang đến cái đầu của Cao Thắng Hàn hay không, ta cũng phải nếm thử kỹ tư vị của tên thần quyến giả này, máu thịt cả người hắn thật sự quá mê người...”
Dáng vẻ Lương Viễn Đạo trông vô cùng chờ mong.
Dừng một chút, hắn lại nói: “Được rồi, không nói lời vô nghĩa nữa, dựa theo ước định lúc trước của chúng ta, Vệ thị các ngươi đã chuẩn bị xong Mặc Linh Huyết Tuyệt Đan chưa?”
Vệ Minh Huyền vội vàng nói: “Đã có trong tay rồi. “
Cực Nhạc sơn trang giết nhiều sinh linh như vậy, ở dưới đất kiến tạo địa cung, dựng lên tế đàn cối xay sinh linh, ngày đêm ma sát người vô tội, động tĩnh như thế có thể gạt được tỉnh chủ Lương Viễn Đạo chấp chưởng Mặc Khôi Ưng Vệ ư?
Tất nhiên là không thể, vậy thì vì sao Lương Viễn Đạo không ngăn cản? Lý do rất đơn giản.
Trận pháp trong địa cung, tế đàn, sinh linh đã chết, tụ tập lại huyết khí, oán khí, tử khí, tà khí cùng huyền khí ngưng tụ ở một chỗ, hình thành một loại năng lượng đặc thù, chính là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Mặc Linh Huyết Tuyệt Đan.
Cực Nhạc Tiên Vương muốn cắt đứt Bạch Khâm Vân và Lâm Bắc Thần, đương nhiên cũng ngầm đồng ý với hành vi này.
Chỉ là hắn không biết rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Đáng tiếc cuối cùng vì tên yêu nghiệt Lâm Bắc Thần quật khởi quá nhanh,
phản ứng nhanh nhạy, cuối cùng chim sẻ cũng không ăn hết bọ ngựa và ve.
Nhưng trong quá trình này, ngũ khí chủ tài chế tạo ra sau khi đưa về Thiên Thảo hành tỉnh, thông qua tay của vị đệ đệ thiên tài kia, rốt cục thành công luyện ra Mặc Linh Huyết Tuyệt Đan.
Vệ Minh Huyền không biết tác dụng của viên đan dược này.
Thậm chí trước kia hắn chưa từng nghe qua tên của viên đan dược này, nhưng mà hắn biết, đan dược này đối với Lương Viễn Đạo mà nói cực kỳ quan trọng.
Vệ thị sở dĩ có thể kết thành đồng minh với vị chủ quân của Phong Ngữ hành tỉnh đây, nguyên nhân lớn nhất chính là vì viên Mặc Linh Huyết Tuyệt Đan kia, điểm này hắn cảm thấy rất bội phục đệ đệ thiên tài của mình, dường như dục vọng của bất kỳ kẻ nào đều bị Vệ Danh Thần nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn xuất mã liền có thể dễ như trở bàn tay.
Điên khùng tà dị như Lương Viễn Đạo cũng không thể ngoại lệ.