Vệ Minh Huyền lật cổ tay, sau đó lấy ra một cái hộp hình vuông nạm vàng, giơ cao hai tay dâng lên.
Trong mắt Lương Viễn Đạo lóe lên một tia sáng ngời. Thần sắc lộ vẻ kích động hiếm thấy.
Hắn cầm hộp ngọc và mở nó ra.
Ở giữa trận pháp huyền văn có một viên đan dược kích cỡ hạt nhãn màu sắc đỏ tươi, hào quang huyết sắc như ẩn như hiện, mơ hồ nghe được âm thanh biển máu mênh mông lưu chuyển, lại có cảm giác khiến người ta run rẩy vô cùng.
Một viên thuốc như thể là một thế giới.
“Tốt, rất tốt, rất tốt.”
Lương Viễn Đạo nói liền ba chữ tốt, hắn khoát tay áo: “Ngươi đi xuống đi, truyền lệnh để cho Mặc Khôi Ưng Vệ chuẩn bị sáng sớm hôm sau bày ra trận thế, chờ Lâm Bắc Thần đến đây dâng cái đầu của Cao Thắng Hàn, ha ha...”
......
Tại quân bộ Triều Huy thành.
Thủ vệ nghiêm ngặt tựa như nơi cực kỳ nguy hiểm.
Cao Thắng Hàn mặc áo trắng, đứng bên bàn cát mày hơi chau lại.
“Căn cứ vào tin tức mà Dạ Bất Thu truyền về mấy ngày nay có thể phán đoán rằng, trong đại doanh hải tộc điều động binh lực thường xuyên, khác xa so với lúc trước, hơn nữa trước sau có một trăm con hải thú bán tiến hóa khổng lồ có chiến lực cấp bậc tông sư được triệu tập đến đây, tất cả chúng nó cùng nhau xuất hiện, còn có mấy vị cường giả cấp bậc thủ trưởng của Hải Thần Điện, bọn họ mang theo trọng bảo của Hải Thần Điện...”
“Vì điều tra những tin tức này mà chúng ta đã tổn thất hơn sáu phần mười Dạ Bất Thu tinh nhuệ...”
“Ngoài ra Hải tộc đã bắt đầu thông đường thủy ở khu vực phía Bắc của Triều Huy thành, chuẩn bị tốt cho việc tiến quân vào vùng nội địa Phong Ngữ hành tỉnh...”
“Sau khi tổng hợp tất cả tin tức có thể đưa ra phán đoán đáng sợ...”
“Hải tộc sẽ phát động một lần hủy diệt và tổng công, đối với đoạt thành chắc chắn phải có, hơn nữa chiến lực đỉnh phong ẩn giấu sau lưng khả năng đã vượt quá sức tưởng tượng.”
Lữ Văn Viễn chỉ vào bàn cát báo cáo một phen, trên mặt mang theo nét sầu lo.
Tình hình càng ngày càng khó khăn.
Nhất là tuyết rơi càng ngày càng nhiều, đối với Hải tộc mà nói thì đây là một ưu thế lớn.
Thời tiết và hoàn cảnh đều bắt đầu nghiêng về phía Hải tộc.
Cao Thắng Hàn nghe xong báo cáo, lông mày gần như nhíu thành một chữ. “Khi nào viện quân có thể đến?” Hắn hỏi.
Lữ Văn Viễn thở dài một hơi: “Kết quả thúc giục lần thứ sáu mươi tư vẫn là đang trên đường, về phần khi nào có thể đến thì khó có thể xác định... Đại nhân, ta cảm thấy có thể từ bỏ may mắn, không cần nghĩ đến chuyện viện quân nữa.”
Cao Thắng Hàn trầm mặc hồi lâu.
Đột nhiên hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Cũng không phải không có tin tức tốt, ít nhất Lâm Bắc Thần đã nhổ bỏ khối u ác tính không ổn định là Cực Nhạc sơn trang, thế cục trong thành ổn định hơn rất nhiều.”
Nói đến chuyện này, trên mặt Lữ Văn Viễn không khỏi hiện ra vẻ hoảng sợ, có chút đồng ý nói: “Đúng vậy, hơn nữa thực lực thật sự của Lâm Bắc Thần quả thực không thể tưởng tượng nổi, nói một câu là người vô địch dưới Thiên Nhân Cảnh cũng không phải quá đáng.”
“Còn có Kiếm Ấn Đại Diệt Sát Tinh Nhuệ Trong Lòng cũng chính là đại vũ khí trong chiến tranh, cơ mà không biết hắn ta có thật sự bằng lòng đứng về phía chúng ta hay không, góp sức bảo vệ thành phố...”
Cao Thắng Hàn thầm nói: “Hắn ở khu vực thứ hai hao phí nhiều sức lực như vậy, một khi Hải tộc phá thành nhất định sẽ đổ sông đổ bể, cho nên hắn nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ trấn thủ thành phố, đối với hắn mà nói, chúng ta là một đồng minh càng đáng để lựa chọn...”
Hắn còn chưa dứt lời.
“Báo...”
Một vị thị vệ bước nhanh chạy vào, nói: “Tiếu Tiếu đại tổng quản của phủ tỉnh chủ đến đây tặng một món lễ vật, bảo rằng phải chuyển cho đại nhân đích thân mở.”
“Quà gì?”
Cao Thắng Hàn nói: “Trình lên. “
Hai tay thị vệ dâng lên một khối lưu ảnh thạch.
Cao Thắng Hàn cầm tảng đá, suy nghĩ chốc lát rồi vung tay lên, người trong đại điện ngoại trừ Lữ Văn Viễn ra, tất cả đều lui xuống.
Vù!
Lưu ảnh thạch được kích hoạt.
Một đoạn hình ảnh hiện lên trên không trung.
“Được, ta đáp ứng ngươi, ba ngày sau sẽ mang theo đầu của Cao Thắng Hàn đến đây...”
Trong hình chiếu, Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho Lữ Văn Viễn biến sắc.
Lâm Bắc Thần muốn giết Cao Thắng Hàn ư?
Hình ảnh này, thanh âm này, tuyệt đối không thể làm giả.
Hình ảnh và âm thanh trong lưu ảnh thạch chắc chắn là hình ảnh đã từng xảy ra chân thật.
Hay lắm Lâm Bắc Thần.
Không ngờ hắn lại là kẻ bụng bồ dao găm?
Ngay cả bản thân Cao Thắng Hàn cũng giật mình.
Vừa rồi hắn thề son sắt nói rằng Lâm Bắc Thần nhất định sẽ giúp mình thủ vệ thành phố, kết quả bây giờ bị đánh mạnh vào mặt, thiếu niên mình tin tưởng lại hứa với người khác sẽ giết mình.
“Đại nhân, ước hẹn ngày mai tới doanh địa Vân Mộng không thể đi được.”
Lữ Văn Viễn giật mình một cái, lớn tiếng nói.
Cao Thắng Hàn im lặng không nói.
Đổi lại là bất kỳ kẻ nào khác, thì hắn đều sẽ mỉm cười không hề sợ hãi. Đó là niềm tự hào và sự tự tin của một cường giả Thiên Nhân.
Nhưng đối với lời nói của Lâm Bắc Thần...
Có quá nhiều sự không chắc chắn.
Cho dù Cao Thắng Hàn có sự tự tin tuyệt đối Lâm Bắc Thần không giết được mình, nhưng lỡ như thì sao? Hơn nữa nhỡ đâu mình bị vây khốn một khoảng thời gian, đối với Triều Huy thành mà nói thì đều là tai họa diệt đỉnh.
Đi hay không đi?
Cao Thắng Hàn đang do dự.
Lữ Văn Viễn lại nhớ tới cái gì đó, cắn răng nói: “Đại nhân! Thủ đoạn của Lâm Bắc Thần kia thần bí khó lường, không thể khinh thường, nếu hắn thật sự muốn đối địch với đại nhân, vậy sẽ là tai họa đáng sợ hơn cả Cực Nhạc sơn trang, chi bằng ra tay trước chiếm được lợi thế...” Trên mặt hắn hiện lên một tia sát ý.
Cao Thắng Hàn rơi vào im lặng.
Thế cục chuyển biến nhanh chóng so với tuyết bay bên ngoài vào mùa đông cuối cùng càng thêm hiu quạnh.
Rốt cuộc bản thân có nên tiếp tục tin tưởng Lâm Bắc Thần hay không?
Tại sao khối lưu ảnh thạch này lại rơi vào trong tay tỉnh chủ Lương Viễn Đạo?
Suy nghĩ của vị Thiên Nhân thuộc Triều Huy đại thành chìm vào trong sự giao chiến với Thiên Nhân.