Lâm Bắc Thần dẫn theo Bạch Khâm Vân sau dịch dung trở về doanh địa Vân Mộng.
“Đây là một đứa trẻ mồ côi ta nhặt ở bên ngoài, ngươi sắp xếp cho nàng đến trung tâm dược phẩm làm việc đi, bất cứ công việc gì cũng được, trông coi kho cũng được.”
Trước mặt An Mộ Hi, Lâm Bắc Thần vô cùng tùy ý nói.
“Không thành vấn đề.” An Mộ Hi hồn nhiên không để nha đầu đen như củ tam thất này vào mắt, hắn thuận miệng đáp ứng, sau đó hưng phấn không thôi báo cáo với Lâm Bắc Thần tiến độ nghiên cứu chế tạo thuốc mới của mình, nhất là các loại đan dược như Cự Lực Hoàn, Giả Tử Đan tất cả được điều chế theo kinh nghiệm dược gia truyền, hiệu quả kỳ lạ, một phát bùng nổ muốn cho Lâm Bắc Thần xem.
Thương nhân hiệu thuốc hoang dã ngày xưa giờ đây đã là đại dược sư cao cấp của Doanh địa Vân Mộng, địa vị tôn kính, được vô số người yêu mến.
Đó là tình cảnh mà hắn đã mơ ước trong quá khứ.
Nhưng hắn biết, mình có thể có ngày hôm nay chính vì dựa vào thần quyến giả Lâm Bắc Thần nhiều lần làm nên kỳ tích, cho nên nhất định phải cố gắng thể hiện giá trị của mình với Lâm Bắc Thần.
“Ồ, lão An, ta có chút mệt mỏi...”
Lâm đại thiếu hiển nhiên không có hứng thú đáp lại đối với sự nhiệt tình của An dược sư, hắn ngáp một cái, duỗi thắt lưng nói: “Ta đi nghỉ ngơi một chút, ôi chao, mệt quá.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Ấy?
Biểu cảm của An Mộ Hi đông cứng lại.
Đại thiếu gia đối với thuốc mình mới nghiên cứu phát triển ra hình như không có hứng thú gì cả.
Cự Lực Hoàn có thể làm cho sức mạnh thân thể của người sử dụng tăng lên gấp đôi.
Giả Tử Đan có thể khiến cho người sử dụng tiến vào trạng thái giả chết tuyệt đối, không cần hô hấp, không có nhịp tim, trong hoàn cảnh ác liệt khó khăn sống sót được mấy người,
Thế mà lại không thể khiến cho Lâm đại thiếu gia cảm thấy hứng thú.
Vậy phải làm sao?
À, ta hiểu rồi.
Nhất định là bởi vì những loại thuốc mình nghiên cứu chế tạo kia vừa nghe tên liền không hợp khẩu vị của đại thiếu, cho nên hắn mới lười phản ứng.
Vậy thì nên nghiên cứu loại thuốc gì đây nhỉ?
An Mộ Hi rơi vào trầm tư.
“An dược sư, ta phải làm gì thế?”
Mắt thấy An Mộ Hi rơi vào trầm tư thật lâu không nói gì, Bạch Khâm Vân ngụy trang thành nha đầu đen gầy nhịn không được hỏi.
Sau khi đến doanh trại nàng sẽ không đi theo Lâm Bắc Thần nữa, việc này do nàng chủ động đưa ra yêu cầu khi đang trên đường.
Làm như thế có thể tránh được sự nghi ngờ tối đa. “Hả? Ngươi nói gì cơ?”
An Mộ Hi đang suy nghĩ tập trung, nghe vậy khoát tay áo, không yên lòng nói: “Tùy tiện, trung tâm dược phẩm ngoại trừ mấy cấm địa ra, thì ngươi muốn đi đâu cũng được, có yêu cầu gì cứ tìm ta mà nói.”
Tâm tư của hắn toàn bộ đều đặt trên việc làm thế nào để điều phối nghịch thiên thần dược khiến cho Lâm đại thiếu gia nảy sinh hứng thú.
Bạch Khâm Vân nghe vậy vừa đúng ý nàng.
Nàng đi thẳng vào trung tâm dược phẩm, không yên lòng tùy tiện quan sát.
Nhưng dần dần, ánh mắt nàng đã thay đổi, Khư Giới nhất tộc cực kỳ am hiểu luyện chế điều phối đan dược.
Nàng là tiểu công chúa của Khư Giới nhất tộc, cho nên ở phương diện này đương nhiên có tầm nhìn người thường khó có thể tưởng tượng nổi, chẳng qua trước kia ở Vân Mộng thành vì nàng dốc sức khôi phục lực lượng bị áp chế phong ấn, hơn nữa nguyên liệu thiếu thốn, không nghiên cứu ra mà thôi.
Nhưng lúc này nhìn thấy từng gốc thảo dược trăm năm tuổi ở trung tâm dược phẩm, Bạch Khâm Vân không khỏi lau mắt nhìn, sau đó chìm vào trong khiếp sợ thật lớn.
Nhất là trong đó có mấy vị thuốc rất ít ở hạ giới, ở thần giới cũng có giá trị, đối với việc trị liệu thương thế của mình cũng rất có tác dụng.
Trong doanh địa Vân Mộng, làm sao lại có linh dược nhiều năm như vậy?
Hơn nữa số lượng lẫn chủng loại đều cực kỳ nhiều.
Phần lớn dược liệu ở Bắc Hải đế quốc đều rất hiếm thấy.
Ví dụ như một gốc Tử Kim Tỏa Dương lóe ra hào quang ánh tím kia, vừa nhìn đã biết phải có ít nhất năm trăm năm tuổi.
Vô cùng quý hiếm.
Bạch Khâm Vân vui mừng khôn xiết.
“Lần này tới doanh địa Vân Mộng thật sự tới đúng chỗ rồi.” Nàng bắt đầu cẩn thận quan sát.
Sau đó lặng lẽ lấy một số thần dược và bắt đầu tự điều phối. ....
“Thiếu gia, rốt cuộc ngài cũng đã trở lại.”
Thiên Thiên nhìn thấy Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như một người vợ dịu dàng chờ đợi chồng trở về xa, nàng bước lên sửa sang lại cổ áo cho Lâm đại thiếu gia, đưa khăn nóng cho hắn.
Ngay cả Thiến Thiến cũng không đi vào trong đánh đập bể đầu người, mà lại hiếm thấy chờ đợi trong doanh trướng.
“Thiếu gia, người không sao chứ?”
Đôi mắt to tròn của Thiến Thiến xoay tròn, quan sát Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, thấy thiếu gia không thiếu tay thiếu chân, bị hủy dung mù mắt mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đương nhiên không sao cả, ai có thể động đến thiếu gia ta chứ.”
Lâm Bắc Thần véo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thiến Thiến, quay đầu hỏi: “Tối hôm qua Tiểu Dạ Dạ tới tìm ta sao?”
Thiên Thiên lắc đầu nói: “Dạ chủ tế không hề tới đây.”
Mấy ngày nay ác chiến giữa Lâm Bắc Thần và “Dạ Vị Ương”, người duy nhất biết được là hai tiểu thị nữ.
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm.
Không đến là tốt rồi.
Nếu như đến đây nhỡ đâu bị nàng phát hiện manh mối của Bạch Khâm Vân... vậy thì cực kỳ lúng túng.
Ai biết giữa thần và ma có thể có cảm ứng điện từ kỳ diệu nào không, cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Với lại côn pháp lúc trước hắn chém gió...
Đương nhiên cũng chỉ do hắn chém gió mà thôi.
Trước tới giờ hắn không chiếm được ưu thế rõ ràng trong trận chiến này.
“Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm.”
Lâm Bắc Thần đi vào doanh trướng, thở dài một hơi, rồi nói: “Một canh giờ sau, mời đám người chủ nhiệm Sở, Đái đại ca đến bàn bạc.”
Ngày mai chính lúc cháy nhà ra mặt chuột với Lương Viễn Đạo, bọn họ cần phải chuẩn bị một chút.
“Vâng.”
Hai tiểu thị nữ lập tức đi chuẩn bị.
Lâm đại thiếu muốn ngâm mình trong bồn tắm một canh giờ là hành động bình thường.
Bọn họ đã quen với nó.
Có điều ước chừng sau khi một nén nhang, bên ngoài liền truyền đến tiếng
bước chân.
Tiếp theo truyền đến tiếng la hét của Lương Tử Mộc: “Ta thật sự có chuyện rất quan trọng cầu kiến Lâm đại thiếu gia, mau để ta vào, nếu không sẽ có đại họa giáng lâm...”