Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1068 - Chương 1068: Tiền Về Nguyên Chủ

Chương 1068: Tiền về nguyên chủ

Vị thiếu gia nhà tỉnh chủ thích bỏ trốn theo trai kia đang ồn ào trước cửa doanh trướng hoa lệ, kết quả bị Thiến Thiến xách cổ lên, khi nàng đang định ném xuống dưới gốc cây lớn thì nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Lâm Bắc Thần, nói: “Để hắn vào đi...”

Lúc này Thiến Thiến mới buông tay.

Lương Tử Mộc im thin thít nhìn cô gái kỳ quái này, hắn vọt vào lều lớn, chỉ thấy Lâm Bắc Thần đang nằm tắm trong bồn tắm siêu to khổng lồ màu trắng, trên trán không khỏi xuất hiện hàng sọc đen.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Lâm Bắc Thần tùy ý hỏi.

Lương Tử Mộc cắn răng, nói: “Ta từ trong miệng một vị tâm phúc thân tín biết được, phụ thân... phụ thân đang huy động Mặc Khôi Ưng Vệ, mục tiêu chính là doanh địa Vân Mộng, Lâm Bắc Thần, ngươi nên chuẩn bị từ sớm, có thể phụ thân sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

Lâm Bắc Thần nghe vậy, có chút bất ngờ.

“Ngươi còn có tâm phúc thân tín?” Hắn hỏi ngược lại. Lương Tử Mộc lập tức giận dữ.

Quá khinh thường người ta rồi đấy.

Vì sống sót, vì tranh sủng, nhiều năm như vậy, đám huynh đệ tỷ muội bọn họ đều sắp xếp không ít tâm phúc ở trong Mặc Khôi Ưng Vệ lẫn doanh quan, một vài kẻ thuần túy là dùng kim tệ nuôi ra, một vài kẻ khác là dùng tình cảm đả động, hiện giờ tuy rằng Lương Tử Mộc phạm phải sai lầm lớn, nhưng vẫn có mấy tâm phúc có thể dùng được.

“Tâm phúc của ngươi có đáng tin không?” Lâm Bắc Thần hỏi. Lương Tử Mộc cắn răng nói: “Hẳn là... đáng tin.”

Lâm Bắc Thần nhìn dáng vẻ của hắn liền nhanh chóng hiểu rõ. Thủ đoạn của Lương Viễn Đạo khủng bố như thế nào?

Lương Tử Mộc muốn đặt cái gọi là tâm phúc thân tín bên cạnh con heo béo này, chỉ sợ đã sớm bị cắn ngược, chính hắn lại không phát hiện ra.

Cái gọi là tin tức điều động Mặc Khôi Ưng Vệ, cũng là do Lương Viễn Đạo cố ý thả ra đi.

Hắn đang muốn gia tăng áp lực cho mình à?

Lâm Bắc Thần nói: “Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui ra đi. “

“Mặc Khôi Ưng Vệ rất đáng sợ, ngươi nhất định đừng...”

Lương Tử Mộc thấy tâm tư Lâm Bắc Thần không tập trung liền muốn nhấn mạnh một chút, có điều Lâm Bắc Thần đã không muốn nghe nữa, hắn xua tay ngay.

Thiến Thiến ở bên ngoài vội vàng vọt vào, không nói một lời cầm lấy cổ áo Lương Tử Mộc, trực tiếp xách hắn ra giống như vứt rác rưởi, từ trên tán cây cao trăm mét bên ngoài lều trại ném ra ngoài.

Nhưng còn chưa đợi Lâm Bắc Thần thở dốc, lại có người không mời mà tới. Là thất hoàng tử cổ lệch vẫn như trước.

Mấy ngày trôi qua, thần thái của thất hoàng tử có chút tiều tụy.

Bởi vì hắn ta vay nặng lãi của Lâm Bắc Thần, tuyển người mấy ngày vậy mà không thu hoạch được gì.

Mặc kệ hắn hứa hẹn điều kiện ưu đãi gì, bất kể là trọng thưởng kim tệ hay là thăng quan tiến chức thì đều không thể đả động bất kỳ cường giả cấp bậc võ đạo tông sư nào trong doanh địa Vân Mộng.

Không có cường giả nguyện ý rời khỏi doanh địa Vân Mộng.

Mắt thấy thời gian trôi qua, thất hoàng tử quá lo lắng cho sự an nguy của thê tử, dưới cục diện không còn cách nào khác hắn rốt cục nhịn không được tới tìm Lâm Bắc Thần giúp đỡ.

“Bạn học Lâm, ngươi mượn cho ta mấy vị hộ vệ võ đạo tông sư, mượn một tháng, chỉ cần có thể hộ tống bản vương đi đế đô, ngày sau bổn vương chắc chắn báo đáp hậu hĩnh.”

Thất hoàng tử không thể không buông bỏ dáng vẻ hoàng tộc để mở miệng cầu xin.

Lâm Bắc Thần mặc áo choàng tắm, nghiêm túc nói: “Điện hạ nói gì vậy đúng là đang coi ta như người ngoài, quan hệ giữa ta và ngươi đâu có tầm thường, cần gì phải báo đáp hậu hĩnh chứ?”

Thất hoàng tử nghe vậy ngẩn ra, không khỏi lộ ra vẻ hổ thẹn. Phải.

Bản thân đúng là lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử.

Lâm Bắc Thần có phải là loại người coi trọng báo đáp không? Hắn nói như thế chẳng phải đang coi thường Lâm Bắc Thần sao? Thất lễ quá.

Hắn vừa muốn tỏ ý xin lỗi liền nghe thấy Lâm Bắc Thần khí phách phong độ nói: “Như vậy đi, ta phái mười võ đạo tông sư hộ tống điện hạ trở về đế đô...”

Thất hoàng tử nghe vậy mừng rỡ.

Nhưng Lâm Bắc Thần lại nói tiếp: “Vậy thì mỗi võ đạo tông sư ta sẽ lấy tượng trưng cho một chút phí hộ tống, mỗi người chỉ mười vạn kim tệ, mười người vừa vặn là một trăm vạn, nhưng ta và điện hạ tình như tay chân, quan hệ không thể đối nghịch, bởi vậy có thể giảm giá 10%, ta thu của điện hạ chín mươi vạn là được...”

Thất hoàng tử: (O_O)?

Một người mười vạn kim tệ, đây là tượng trưng thu một chút ư? Ngươi đúng là vô sỉ.

Sao ngươi không đi cướp đi?

Nhưng lời nói như vậy hắn lại không dám thật sự nói ra.

Đó là hy vọng cuối cùng của thất hoàng tử

Hơi do dự, hắn cắn răng, nói: “Được, thành giao.”

Giao ra chín mươi vạn kim tệ chỉ có trên người.

Vẫn là vay nặng lãi từ chỗ Lâm Bắc Thần.

Hiện tại đúng là tiền về nguyên chủ.

Lâm Bắc Thần tươi cười nhận lấy, nói: “Điện hạ quả nhiên là người chân thật nói lời hào sảng, hợp tác vui vẻ, ta đi chọn cao thủ am hiểu hộ tống nhất định sẽ đưa điện hạ về tây phương... à, Đế Đô.”

Thất hoàng tử trên mặt cười hì hì, trong lòng chửi con mẹ mày.

Lúc trước vay Lâm Bắc Thần nặng lãi một trăm vạn kim tệ, sứt đầu mẻ chán đến tay còn chưa đủ nổi chín mươi vạn, kết quả vừa mới cầm nóng bây giờ lại bị tên Lâm Bắc Thần này kiếm về.

Hiện tại tính như vậy thì mình vẫn nợ Lâm Bắc Thần một trăm vạn, còn phải gánh lãi suất cao.

Nhưng toàn bộ số tiền đều về tay Lâm Bắc Thần. Chuyện này...

Đúng là đồ gian thương.

Thất hoàng tử khóc không ra nước mắt.

Sao số mình khổ thế này.

Bình Luận (0)
Comment