Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1069 - Chương 1069: Đại Thiếu Gia, Hãy Làm Chủ Cho Ta

Chương 1069: Đại thiếu gia, hãy làm chủ cho ta

Có điều khiến thất hoàng tử may mắn chính là, Lâm đại thiếu gia

sau khi thu tiền làm việc vẫn vô cùng đáng tin cậy.

Không đến một nén nhang, mười vị võ đạo tông sư do Sở Ngân cầm

đầu liền xuất hiện ở trước mặt thất hoàng tử Thất hoàng tử có thể nói là vui mừng khôn xiết.

Hắn nhận ra Sở Ngân, biết đây là thành viên nòng cốt trong hệ thống của Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần vậy mà không tiếc phái ra Sở Ngân với chiến lực có thể so sánh với tâm phúc của đại tông sư, tiêu mất chín mươi vạn kim tệ này cũng không phải uổng phí.

“Sở đại ca, trên đường đi các ngươi cẩn thận, hộ tống Thất hoàng tử đến đế đô thì có thể thoải mái đi dạo một chút, mua thêm chút đặc sản địa phương, không cần gấp gáp trở về.” Lâm Bắc Thần sắp xếp nói.

Sở Ngân liếc nhìn Lâm Bắc Thần, có chút im lặng.

Đế đô chỉ có đặc sản, nơi nào có đặc sản địa phương.

Ngươi cho rằng đang ở Vân Mộng Thành sao?

Đồ oắt con nhà ngươi còn nói mập mờ như vậy làm gì, trong lòng ngươi có ý gì chẳng lẽ ta sẽ không hiểu sao?

“Được.” Chủ nhiệm Sở tự giác nắm bắt được tâm tư của Lâm Bắc Thần, tìm được thỏa thuận ngầm, trong lòng mừng thầm thế là giả vờ nhẹ nhàng, gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, sẽ không phạm sai lầm.”

Nói xong, Sở Ngân cho một ánh mắt ý của ngươi ta hiểu, ngươi hiểu ta cũng hiểu.

Hả?

Lâm Bắc Thần có chút bối rối.

Tên mày rậm mắt to Sở Ngân này, sao lại tràn ngập hơi thở gay thế kia, không có việc gì mắt đưa mày lại với ta làm gì?

Rất nhanh, Sở Ngân cùng mười đại tông sư đã đi ra ngoài thu thập hành trang.

Nửa canh giờ sau, Thất hoàng tử vội vàng nghiêng cổ ở dưới sự hộ tống của mấy người Sở Ngân, chào tạm biệt xuất phát rời khỏi Vân Mộng thành.

Với uy danh Bắc Thần Chùy của Thiến Thiến đại nhân bây giờ ở cửa thành phía Tây, cho dù không có Tiêu Dã, thì việc tùy ý thả ra một người thật sự dễ như trở bàn tay.

Chuyện này cũng không cần Lâm Bắc Thần quan tâm.

Mắt thấy đã sắp đến đêm khuya, Lâm đại thiếu triệu tập Quang Tương, Phan Nguy Mân, Lưu Khải Hải, Thôi Hoàng, Thúc Minh Quỹ, Trang Bất Chu, Ngô Phượng Cốc, Liêu Vĩnh Trung, Đường Thiên, Nhạc Hồng Hương, Vương Hinh Dư và các “tâm phúc” khác, mọi người thương lượng chuyện ngày mai.

Ngày mai sẽ đối phó với con lợn hơi Lương Viễn Đạo kia. Đây là một vấn đề lớn.

Lâm Bắc Thần không lo lắng cho sự an nguy của mình, nhưng mà phải có biện pháp ngăn chặn lợn hơi kia chó cùng rứt giậu làm gì đó đối với bản doanh Vân Mộng.

Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Thần hiếm khi trở nên đứng đắn.

Ánh mắt trong suốt thoải mái liếc qua gương mặt mọi người.

Lâm đại thiếu gia thật đúng là có chút cảm khái.

Chỉ chớp mắt thôi mà mình lại có một vài nhân viên thường ở dị thế giới xa lạ này.

Thế nhưng hồ đồ đi ra một con đường khởi nghiệp ở dị thế giới, những người trước mắt này đều là nguyên lão, cũng không biết có một ngày nào đó có thể niêm yết thành công hay không, mọi người cùng nhau phi thăng thần giới?

Bình ổn tâm trạng.

Lâm Bắc Thần đang cân nhắc nên nói với mọi người như thế nào, về việc bản thân quyết định trở mặt với Big Boss cấp cao Lương Viễn Đạo của Phong Ngữ hành tỉnh, ngày mai sẽ làm một phát pháo.

Cái gọi là kẻ khéo làm tướng thì không hung hăng.

Lương Viễn Đạo tốt xấu gì cũng là kẻ nắm giữ Phong Ngữ hành tỉnh nhiều năm như vậy, muốn tạo phản của hắn chỉ sợ có vài người không tiếp nhận được, dù sao làm như thế không khác với việc công khai phản bội đế quốc.

Đúng lúc Lâm Bắc Thần suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gào thét như giết heo.

“Đại thiếu gia, hãy làm chủ cho ta...”

“Chết thảm quá đi, thật thảm, đại thiếu gia...”

Tiền Trí, tiếng kêu rên của hai cha con Tiền Tam Tỉnh phá tan trận pháp cách âm của doanh trướng, từ bên ngoài truyền vào giống như cha chết mẹ chết, khóc đến mức muốn đau lòng bao nhiêu có bấy nhiêu, dáng vẻ tựa như nếu Lâm Bắc Thần không đi ra ngoài thì bọn họ sẽ khóc đến độ vỡ nát lục phủ ngũ tạng của mình...

Lâm Bắc Thần lập tức ngây ngốc.

Đại thiếu chết thảm quá?

Phụ tử Tiền thị quả nhiên là con chó gan to.

Dám khóc ở cửa doanh trướng của mình?

Có phải đang nguyền rủa bản thân mình chết đi không?

Lâm Bắc Thần biến sắc lạnh lùng nói: “Người đâu, dẫn hai đồ chó kia vào đây cho ta...”

Một lát sau.

“Đại thiếu gia, hãy làm chủ cho chúng ta, cả nhà Tiền thị ta, ba trăm

nhân khẩu đều bị giết chết, máu chảy thành sông...” Tiền Trí dập đầu, cái trán dập đến nát tươm, ho ra máu.

Trong doanh trướng, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Chuyện gì xảy ra vậy?

“Ai?”

Lâm Bắc Thần vừa nghe hắn nói thảm như vậy cũng không so đo chuyện mình bị nguyền rủa nữa, vội vàng đi qua đỡ lấy hắn, nói: “Tiền đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có gì thì cứ từ từ nói, đừng kích động... Nhanh lên, đừng dập đầu, lều trại của ta sắp bị ngươi phá vỡ rồi, đắt tiền lắm đấy, ta sợ ngươi không bồi thường nổi.”

“Đại thiếu gia, Khôi Ưng Vệ tịch thu nhà của Tiền gia ta rồi...”

Tiền Tam Tỉnh một bên lớn tiếng gào khóc nói: “Là bởi vì cha ta tố cáo với ngài Cực Nhạc sơn trang giam giữ đám người Vân Mộng, khiến tỉnh chủ đại nhân giận dữ... Đại thiếu gia, hiện giờ người của Khôi Ưng Vệ đã chặn ở cửa lớn của học viện Vân Mộng Sơ Cấp và doanh trại, muốn đi bắt cha con ta đi, còn có mấy muội muội kia...”

Cái gì?

Lâm Bắc Thần vừa nghe nhất thời nổi giận: “Khôi Ưng Vệ lấy đâu ra lá gan dám làm ra loại chuyện này? Cái gọi là đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, bọn họ không biết bây giờ hai người đều là... là người của Lâm Bắc Thần ta sao?”

Các đại lão khác của Vân Mộng ở trong doanh trướng nghe vậy cũng đều đồng loạt biến sắc.

Đúng là quá đáng.

Đã sớm nghe nói tỉnh chủ Lương Viễn Đạo trời sinh tàn bạo, sau lưng làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, không ngờ tới ngay cả gia đình quyền quý như Tiền gia cũng gặp nạn.

Người như vậy làm tỉnh chủ, trách không được Phong Ngữ hành tỉnh ở trước mặt Hải tộc vừa chạm liền tan rã.

Tiền Trí khóc lóc ầm ĩ.

Mấy phòng tiểu thiếp mới cưới như hoa như ngọc của mình kia, còn có một muội muội xinh đẹp nhất còn chưa kịp động phòng đã bị giết chết.

Bình Luận (0)
Comment