“Đại nhân, Tiền gia ta thật sự thảm quá đi...”
Tiền Tam Tỉnh có bản lĩnh công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, mấy ngày nay miễn cưỡng xem như chạm tới đỉnh cao của nhân sinh, đang kìm nén muốn một phát lên trời, còn chưa chân chính nhấm nháp được mỹ vị công thành danh toại lẫn nhân sinh tốt đẹp, thì lại lập tức bất ngờ không kịp đề phòng nhấm nháp sự tàn khốc của trần thế và cuộc đời lạnh lẽo, giờ đây thần trí hắn đã có chút hoảng hốt, liên tục kêu rên.
Hai cha con cũng cùng đường rồi nên mới tới tìm Lâm Bắc Thần. Dù sao trong Triều Huy đại thành này, người có thể đấu tay đôi với
tỉnh chủ Lương Viễn Đạo kia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lâm Bắc Thần là một trong số đó.
Nghe xong cha con Tiền Thị khóc lóc kể lể, Lâm Bắc Thần vừa sợ vừa giận.
Đồ điên Lương Viễn Đạo này!
Vậy mà dám động thủ với Tiền gia.
Tiền gia dù sao cũng là quý tộc trong Triều Huy thành, coi như là thần tử của Tỉnh chủ ngươi...
Con lợn béo kia nhằm vào ta đây này. Lâm Bắc Thần lập tức phản ứng lại.
Lương Viễn Đạo thật sự là một tiểu nhân thay đổi thất thường, không hề có điểm mấu chốt.
“Các ngươi yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Lâm Bắc Thần giơ tay lên đỡ cha con Tiền Thị dậy, nói: “Bất kể là ai thì động đến người của ta đều sẽ phải chết cho ta. Các ngươi không cần gấp gáp, ngày mai ta sẽ nói chuyện với con lợn béo Lương Viễn Đạo kia, tính toán món nợ thật kỹ. Về phần những Khôi Ưng Vệ chặn ở bên ngoài doanh trại và học viện... người đâu.”
“Thiếu gia, ngài có phân phó gì?”
Cung Công giống như u linh lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
“Thả Thiến Thiến.”
Lâm Bắc Thần nói: “Bảo nàng dẫn người đi dọn dẹp toàn bộ Khôi
Ưng Vệ ở khu vực thành thứ hai.”
“Vâng, thưa thiếu gia.” Cung Công lại im hơi lặng tiếng đi ra ngoài.
Phụ tử Tiền thị ở bên cạnh nghe được mệnh lệnh của Lâm đại thiếu gia, ngay cả gào khóc kêu tang cũng quên mất.
Họ tới tìm Lâm Bắc Thần thật ra không ngờ tới Lâm đại thiếu thật sự báo thù cho bọn họ, trở mặt với tên Lương Viễn Đạo chư hầu một phương kia, hai người chỉ hy vọng Lâm đại thiếu gia có thể niệm tình cha con họ dốc sức cho hắn, hơn nữa còn công lao vạch trần Cực Nhạc sơn trang, có thể che chở cho cha con họ và mấy muội muội một con đường sống mà thôi...
Không ngờ rằng Lâm đại thiếu gia lại nghĩa khí như vậy, trực tiếp muốn trở mặt với Lương Viễn Đạo.
Hai người ngơ ngác liếc nhìn Lâm đại thiếu gia, chỉ cảm thấy trong lều trại, dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt thiếu niên vốn anh tuấn vô song kia lúc này lại hiện ra một loại ánh sáng thần tính, giống như như thần linh tay trái là chính nghĩa, tay phải là báo ứng.
Trên đời này thật sự có loại người như thế sao?
Tiền Trí cũng coi như là lão hồ ly đắc đạo nhiều năm, đại sư Hậu Hắc Học cấp mười, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua một người “chính khí lẫm liệt” như Lâm Bắc Thần.
Cho dù là Thiên Nhân như Cao Thắng Hàn, nếu tâm phúc của hắn bị Lương Viễn Đạo hại chết, chắc chắn sẽ vì đại cục mà chịu đựng đúng không?
Vậy mà Lâm đại thiếu gia trực tiếp muốn trực tiếp trở mặt? Hắn bị làm cho xúc động rồi.
Vô cùng xúc động.
“Đại thiếu gia, Tiền Trí ta tại đây nguyện thề với trời, từ nay về sau vĩnh viễn trung thành với đại thiếu gia, tuyệt không có tâm tư khác, cho dù là núi đao biển lửa thì cũng nguyện ý xông pha vì đại thiếu... Nếu vi phạm lời thề này, bảo ta chém nát thân mình, tan xương nát thịt, đoạn tử tuyệt tôn, chết không có chỗ chôn.”
Hắn trực tiếp gào khóc lập lời thề.
Tiền Tam Tỉnh bên cạnh thần trí hoảng hốt, nhưng nghe được mấy chữ “đoạn tử tuyệt tôn”, mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng cho lắm.
Chợt lại nghe Tiền Trí hào hiệp bi tráng nói: “Đại thiếu gia, trực tiếp đối kháng chính diện với chó điên Lương Viễn Đạo kia là việc không khôn ngoan, Tiền Trí ta cũng biết người vi công nông cạn, không đáng để đại thiếu phải trả một cái giá rất lớn che chở cho ta.”
“Ta bằng lòng rời khỏi doanh địa, tùy ý để Khôi Ưng Vệ xử trí, chỉ cầu đại nhân có thể che chở đứa con trai không ra hồn của ta, còn có mấy nữ nhi của ta đang học ở học viện Vân Mộng Sơ Cấp...”
“Không, phụ thân.”
Tiền Tam Tỉnh liếc nhìn phụ thân mình với cặp mắt khác xưa.
Trước kia hắn luôn cảm thấy phụ thân là một lão quan liêu, mềm nắn rắn buông, tham sống sợ chết, tham tài háo sắc... Tóm lại, tuy rằng chính hắn là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng luôn cảm thấy phụ thân ăn chơi nhiều hơn so với mình, một khi gặp phải chuyện sinh tử tồn vong, phụ thân chưa chắc sẽ thật sự không tiếc tất cả bảo vệ mình.
Nhưng thật không ngờ...
Lập tức, hình ảnh lão phụ thân ở trong mắt Tiền Tam Tỉnh đột nhiên trở nên vô cùng vĩ đại, giống như một ngọn núi nguy nga, cao lớn và hùng vĩ.
“Con trai...”
“Phụ thân!”
“Con ta.”
“Phụ thân.”
Hai cha con Tiền thị nước mắt lưng tròng thâm tình ôm nhau ở trong lều trại.
Lâm Bắc Thần không hiểu gì liếc nhìn hai tên này. Diễn hơi lố rồi đúng không?
Ta giết Khôi Ưng Vệ là bởi vì đã sớm cùng không đội trời chung với con heo béo Lương Viễn Đạo kia, nhịn không được mà thôi.
Lấy đâu ra báo thù cho các ngươi?
Nếu như ta thật sự không làm gì được Lương Viễn Đạo, thì đã sớm
tống hai người các ngươi đi.
Tuy nhiên dù nói như vậy, thì Lâm đại thiếu gia đương nhiên sẽ không nói thành tiếng.
Hắn vừa thấy phụ tử Tiền thị nhập vai diễn thâm tình, cũng không khỏi nổi lên xúc động biểu diễn.
Con mẹ nó, đây quả thực là cơ hội trời ban.
Mình đang lo không tìm được lý do làm thịt Lương Viễn Đạo, trước
mắt không phải tới rồi sao?
Cha con Tiền thị quả nhiên là quý nhân của ta.