Lâm Bắc Thần tiến về phía trước một bước, nắm lấy tay cha con Tam Tiền Tỉnh, nói một cách dữ dội: “Lão Tiền! Cha con các người không cần như thế, Lâm Bắc Thần ta là ai chứ? Phong Ngữ hành tỉnh này ai mà không biết Lâm Bắc Thần đây chính khí lẫm liệt, cương trực công chính, ghét ác như thù, anh minh thần võ, sao có thể nhìn người mình đi chịu chết được?”
“Đừng nói các ngươi đã là người của doanh địa Vân Mộng ta, cho dù là một con chó trong doanh địa Vân Mộng ta đây cũng không thể để người khác bắt nạt.”
“Chỉ là mấy tên Khôi Ưng Vệ cỏn con thì là cái thá gì, cho dù trời đất sụp đổ, nhật nguyệt đảo ngược, thần ma đuổi giết, ta cũng sẽ che chở các ngươi. Hôm nay, đệ nhất mỹ nam tử Lâm Bắc Thần của Triều Huy đại thành ngược lại muốn xem thử, có ta ở đây, ai dám động đến một sợi lông các ngươi.”
Phụ tử Tiền thị cảm kích đến rơi nước mắt, không nói ra lời.
Đám lão đại Vân Mộng ở trong trướng cũng bị lời nói của Lâm đại
thiếu gia chấn động đến độ nhiệt huyết sôi trào.
Nhìn kìa.
Người như thế mới đáng để đi theo và dốc sức.
Lương Viễn Đạo tỉnh chủ gì kia so với Lâm đại thiếu gia quả thực khác nhau một trời một vực.
Nếu không có Lâm đại thiếu gia, mấy trăm vạn lưu dân trong thành khu thứ hai, e rằng trong mùa đông giá rét này đã đóng băng chết đói chết hơn phân nửa, giết con để ăn, mẹ con chia lìa, bán vợ bán con đủ loại bi thảm chốn nhân gian, tuyệt đối sẽ trở thành bình thường.
Lâm Bắc Thần âm thầm nhìn lướt qua, thấy thần sắc mọi người đều tràn ngập sự phẫn nộ liền biết rằng có hiệu quả.
Hắn thừa dịp nóng rèn sắt, tiếp tục căm phẫn nói: “Hôm nay mấy tên Khôi Ưng Vệ nho nhỏ của hắn dám chặn cửa doanh địa Vân Mộng ta, vậy có phải sau này tài phú mọi người cùng nhau tích lũy của thần dân trong doanh địa Vân Mộng ta cũng sẽ bị Khôi Ưng Vệ muốn đoạt liền đoạt hay không?”
“Cho nên ta làm thịt bọn họ chỉ là có qua có lại thôi, đợi đến ngày mai, nếu như Lương Viễn Đạo không cho ta một lời giải thích, quỳ xuống bồi lễ với Tiền gia các ngươi, vậy ta sẽ làm thịt ngay cả tỉnh chủ như hắn.”
Phụ tử Tiền thị nghe vậy lập tức ngây dại.
Người này... có hơi nóng tính nhỉ.
Trực tiếp làm thịt tỉnh chủ?
Các đại lão Vân Mộng khác cũng đều khiếp sợ liếc nhìn Lâm Bắc Thần.
Lần này phải chơi lớn như vậy sao?
Đây tuyệt đối là sự kiện chấn động thiên hạ đúng không?
Tuy nhiên nghe thấy Lâm đại thiếu tỏ thái độ như vậy, trong lòng bọn họ lại mơ hồ có chút hưng phấn là sao nhỉ?
Trong đám đại lão Vân Mộng thành, chỉ có Thôi Hạo giàu kinh nghiệm cẩn thận, đối với sách lược cấp tiến của Lâm đại thiếu gia có vài ý kiến bất đồng, nếu thật sự đánh chết Lương Viễn Đạo vậy sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trên người Lâm đại thiếu từ khi quật khởi tới nay, rất dễ dàng dẫn đến sự bài xích của toàn bộ quan trường đế quốc Bắc Hải.
Điều này đối với sự phát triển trong tương lai của Lâm đại thiếu gia hiển nhiên cực kỳ bất lợi.
Bởi vì trên thế giới này không có một thượng vị giả nào sẽ thích một kẻ phá hoại quy củ.
Ngay cả hoàng gia cũng không ngoại lệ.
Giết chết Lương Viễn Đạo có lẽ không khó, điều khó khăn nhất là
làm thế nào để đối phó với những ảnh hưởng do sự việc mang tới. Nhưng Thôi Hạo cũng không nói rõ ràng phản đối.
Bởi vì trong lòng hắn càng biết rất rõ, dưới cục diện quần chúng kích động như vậy, mình tuyệt đối không thể mở miệng khuyên nhủ Lâm đại thiếu gia vứt bỏ cha con Tiền thị.
Đương nhiên với tính cách Lâm đại thiếu gia, khẳng định sẽ không vứt bỏ cha con Tiền thị.
Chỉ cần Lâm đại thiếu gia hạ quyết tâm bảo vệ cha con Tiền thị, tất nhiên sẽ sinh ra xung đột với Khôi Ưng Vệ, vừa rồi không có mệnh lệnh tổ chức Lâm đại thiếu gia mở cửa thả Thiến Thiến, e rằng đã dẫn đến tổn thất thảm trọng cho Khôi Ưng Vệ trong thành phố thứ hai bấy giờ.
Động đến Khôi Ưng Vệ, ý nghĩa tương đương với việc chọc giận tỉnh chủ đại nhân.
Tỉnh chủ đại nhân sẽ trả thù là điều dĩ nhiên.
Đây quả thực là một vòng tuần hoàn chết không thể hóa giải.
Thôi Hạo cúi đầu trầm tư một lát, dứt khoát đổi một phương hướng khác, dựa theo suy nghĩ của Lâm Bắc Thần đưa ra đề nghị của mình...
“Nếu như không thể tránh khỏi xung đột, vậy chúng ta cần lập tức một lần nữa trọng binh bố phòng ở Vân Mộng doanh địa và học viện, chợ hải sản và những địa điểm quan trọng khác, để đối phó với việc tỉnh chủ đại nhân sẽ đến trả thù, bằng không khi những nơi này bị phá hư, nỗ lực trước đó của chúng ta, đại hảo kiếm trước mắt liền hoàn toàn mất hết.” Giọng điệu của hắn nghiêm túc nói.
Mọi người nghe vậy đều ầm ầm cho là đúng.
Tin tốt chính là trong thời gian ngắn ngủi hơn một tháng qua, thực lực của Vân Mộng doanh địa liên tục điên cuồng bùng nổ phát triển, cho tới bây giờ đã vượt xa tưởng tượng của rất nhiều người, có thể nói là mãnh tướng như mây, võ sĩ như mưa, các loại thủ đoạn thiên môn khác cũng vượt xa nhận thức của vô số người.
Một nhánh lực lượng như vậy nếu chỉ đối phó với Khôi Ưng Vệ thì tuyệt đối không có vấn đề gì.
Mọi người ngươi một câu ta một câu, thảo luận suy đoán một phen, rút ra đưa một kết luận.
Bên mình tuyệt đối có sức mạnh đấu tay đôi với tỉnh chủ đại nhân.
Nhưng có một tiền đề vô cùng quan trọng, đội quân Triều Huy do Cao Thắng Hàn nắm trong tay sẽ không tham dự vào chuyện này.