Cái gì?
Mọi người ở bên ngoài doanh trại đều cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Lại......
Lại còn ăn sáng nữa sao?
Điều này có nghĩa là bảo Tỉnh chủ Lương Viễn Đạo hung uy lẫm liệt sau khi đợi hắn thay y phục xong, còn phải ở đây đợi hắn ăn sáng sao?
Con mẹ nó...
Không biết Lương Viễn Đạo suy nghĩ như thế nào, nhưng mà những người khác nghe thấy câu này đều có một loại xung động muốn trực tiếp lôi Lâm Bắc Thần từ trong tiểu viện trên ngọn cây xuống đây đánh cho một trận thật tàn nhẫn.
Khóe mắt của Khấu Trung Chính giật giật.
Thật sự là tìm chết mà.
Ngay sau đó, Lương Viễn Đạo còn chưa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy hai tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp chuyển bàn ghế ra ngoài, đặt ở cổng của căn lều xa hoa, sau đó là đủ các loại bộ đồ ăn dát vàng khảm bạc được đặt chỉnh tề...
Các đường hắc tuyến khó có thể khống chế được từ trên trán của mọi người trượt xuống.
Làm thật sao?
Để nhiều người như vậy trơ mắt nhìn ngươi ăn sao?
Điều này thực sự là não tàn.
Chẳng lẽ không nhìn ra được Tỉnh chủ đại nhân xuất quân tới, khí thế hùng hổ, rõ ràng là sắp xảy ra chuyện không hay sao?
Hay là nói, cái tên ăn chơi trác táng này thực ra là trong lòng đã có dự tính trước, không chút hoảng sợ, cố ý dùng phương thức này để khiêu khích và chọc giận Tỉnh chủ Lương Viễn Đạo?
Hắn dựa vào cái gì chứ?
Đối diện với sự khiêu khích của Lâm Bắc Thần, Lương Viễn Đạo sau khi hơi kinh ngạc một chút thì đã chìm vào trong suy tư ngắn ngủi.
Hắn là một kẻ điên không sai.
Nhưng kẻ điên cũng có não.
Chẳng qua là hầu hết thời gian, kẻ điên sẽ cảm thấy rằng dùng đầu óc để suy nghĩ là một chuyện không có lợi cho lắm, cho nên bọn họ không muốn dùng đầu óc để suy nghĩ mà thôi.
Nếu như một kẻ điên bình tĩnh lại, sẽ gây ra nỗi kinh hoàng càng lớn hơn.
Lúc này, Lâm Bắc Thần lại thực sự dùng bữa trước cổng của căn lều sang trọng trên ngọn cây.
Tên gọi và chủng loại của điểm tâm sáng phản ánh đầy đủ cuộc sống của một tên quần là áo lượt xa xỉ, ngợp trong vàng son. Trên chiếc bàn to lớn, đặt ít nhất hơn 40 món ăn với nhiều màu sắc và hương vị khác nhau. Thiến Thiến thân mặc bộ giáp trụ màu đỏ đứng sau lưng duỗi đôi tay thon dài mềm mại ra xoa bóp cho Lâm Bắc Thần, còn Thiên Thiên thân mặc bạch y, tư thế ưu nhã gắp từng món ăn một đút vào miệng Lâm đại thiếu...
Rất nhiều đại quý tộc nhìn thấy cảnh này đều hãi hùng khiếp vía.
Hắn lại có thể khiến cho cái người tựa như thiên nhân, một quyền đánh bay hoạn quan đại tổng quản Tiếu Tiếu xoa bóp cho mình sao?
Không sợ nàng bóp nát xương cốt nhỏ bé của tên tiểu bạch kiểm này sao?
Còn thiếu nữ mặc váy trắng giống như nữ thần kia, lại có thể 'nguyện ý hạ mình' để đút cho một nam nhân ăn cơm như vậy sao... ngưỡng mộ ghen tỵ quá!
Một số quý tộc hàng đầu, ngày thường cũng không phải là không phô trương như vậy.
Thậm chí tỳ nữ thân cận hầu hạ ăn uống còn nhiều hơn cả Lâm Bắc Thần.
Nhưng mà, cho dù số lượng có nhiều đến đâu cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch về chất lượng giống như trời phạt này.
Không khí lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Mọi thứ diễn ra hoàn toàn không theo nhịp điệu và quỹ đạo như trong tưởng tượng của rất nhiều người.
Khung cảnh này dù sao cũng rất kỳ lạ.
Ai có thể ngờ rằng, những người quyền quý hàng đầu trong toàn bộ Triều Huy thành lại tụ tập lại một chỗ, không phải chờ đợi để xem tên tiểu bạch kiểm não tàn mới nổi này kinh hồn bạt vía, nịnh nọt và nhận tội, mà là trơ mắt nhìn người ta hưởng thụ cuộc sống và ăn mỹ thực ở trên đó ư?
Tiếng gió xào xạc.
Vẫn là tiếng khấu đầu của hoạn quan đại tổng quản Tiếu Tiếu, có thể nghe thấy rõ ràng.
Vị kiếm đạo đại tông sư lúc này, toàn bộ khuôn mặt đều dính đầy băng tuyết và bùn đen, không ngừng khấu đầu, ngay cả những người lòng dạ sắt đá nhìn thấy cảnh này cũng sẽ nảy sinh lòng thương hại.
Nhưng Lương Viễn Đạo hiển nhiên là một người vô tâm. Hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn tâm phúc của mình. Cũng không muốn đa nghi như Tào Tháo nữa.
"Ha ha, Lâm đại thiếu khẩu vị thật tốt.”
Trên khuôn mặt mập mạp của Lương tỉnh chủ, bởi vì cười động dung mà nặn ra hàng loạt nếp nhăn và gợn sóng, hắn nói: “Ha ha, như vậy đi, ta đến làm thêm cho ngươi một bữa nữa, nhất định sẽ khiến ngươi ăn càng vui vẻ hơn... người đâu, bưng lên. "
Giọng nói vừa dứt.
Hai cường giả của Khôi Ưng Vệ ở phía sau khiêng một cái rương sắt đã được niêm phong tiến lên trước.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc rương sắt. Thêm đồ ăn?
Bên trong sẽ là cái gì đây?
Hai Khôi Ưng Vệ mở rương sắt ra.
Đột nhiên, một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn ra.
Bùm.
Cái rương sắt bị đá lật.
Cánh tay bị chặt gãy vẫn còn đang rỉ máu từ bên trong lăn ra ngoài.
Rất nhiều người đều giật mình.
Đây rõ ràng là một người đã bị cực hình giết chết đồng thời phanh thây không lâu trước đó.
Đó có thể là ai chứ?
Một số đại quý tộc theo bản năng vén tay áo lên che mũi miệng, lùi lại phía sau vài bước.
Trong đôi mắt gần như chìm sâu trong thịt mỡ của Lương Viễn Đạo, loé lên một nụ cười giễu cợt và khoái ý, hắn biết Lâm Bắc Thần là người bao che khuyết điểm nhất, cũng quan tâm đến những người bên cạnh nhất, bất kể đây có phải là hình tượng nhân vật mà hắn xây dựng cho mình hay không, hay là tính cách thật của hắn thì việc đem thi thể người huynh đệ kết bái tươi mới ra lò của tên tiểu bạch kiểm não tàn này đặt ở đây, đối với hắn đều là một đòn đả kích nặng nề.