Quả nhiên.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Bắc Thần cũng không thể ăn tiếp được nữa.
Chỉ thấy thiếu niên đẹp trai này giống như bị đâm vào mông, từ trên ghế nhảy dựng lên.
Vẻ mặt của hắn tái nhợt, hai tay nắm lấy lan can, với vẻ mặt kinh hãi, bi ai và phẫn nộ, hét lớn: "A, Đái đại ca, là huynh sao, Đái đại ca, a a a a a a, huynh đệ kết bái của ta, huynh chết thảm quá, ngay cả thi thể cũng bị chặt ra thành từng mảnh rồi, cái này bảo đại tẩu mệnh khổ của ta làm sao mà sống nổi ... "
Ý cười trong mắt của Lương Viễn Đạo càng sâu hơn. Đây là cảnh mà hắn mong đợi được nhìn thấy.
Hơn nữa đây chỉ là một món khai vị mà thôi.
Khóe miệng hắn mỉm cười, dư quang liếc nhìn thi thể của Đái Tử Thuần trên mặt đất, đang định ra lệnh cho người nhặt cái đầu lên, sau đó đem thi thể này đưa đến trước mặt Lâm Bắc Thần để hắn nhìn cho kỹ, đột nhiên ý thức được điều gì đó, trong lòng liền sửng sốt, phản ứng lại cái gì đó.
Không đúng.
Tên Đái Tử Thuần này đã bị loạn đao phanh thây, một đống chi thể bị tàn phá lộn xộn rơi trên mặt đất, một chút ký hiệu cũng không có, hoàn toàn không thể nhìn rõ đó là ai, đặc biệt là cái đầu kia, được che giấu dưới đống thịt nát...
Cho nên, làm sao mà Lâm Bắc Thần có thể nhanh chóng đoán ra rằng đống thịt nát này chính là của Đái Tử Thuần chứ?
Cái đoạn nối tiếp này cũng nhanh quá rồi đấy?
Trong lòng Lương Viễn Đạo hiện lên một chút nghi hoặc.
"Ta vẫn còn chưa nói ra thân phận của hắn."
Lương Viễn Đạo nhướng mắt nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt sắc bén âm u, nói: "Ai nói với ngươi đây là thi thể của Đái Tử Thuần chứ?"
"Hả?"
Lâm Bắc Thần đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên nói: "Không lẽ không phải là Đái đại ca yêu dấu của ta sao? Ờ... Thật là xấu hổ quá. Vậy Tỉnh chủ đại nhân ngài mau nói xem, thi thể này là ai?"
Lương Viễn Đạo im lặng.
Trong lòng hắn có một cảm giác rất khó chịu.
Mặc dù không biết cụ thể là có chỗ nào không đúng, nhưng rõ ràng là đã xảy ra vấn đề rồi.
"Tỉnh chủ đại nhân, ngài mau nói đi, rốt cuộc có phải là Đái đại ca của ta không, để ta còn tiếp tục phối hợp diễn kịch với ngài.”
Lâm Bắc Thần hai tay vịn vào lan can, lớn tiếng nói.
Trong mắt Lương Viễn Đạo lóe lên vẻ dữ tợn.
Lúc này, nếu như hắn vẫn còn chưa nhận thức được đã xảy ra vấn đề, vậy thì hắn thực sự là một kẻ điên rồi.
Nhưng hắn chỉ là không thể hiểu nổi, rốt cuộc là khâu nào xảy ra vấn đề. Trong lúc nhất thời, Lương Viễn Đạo chìm vào im lặng.
Lâm Bắc Thần thấy vậy rất vui vẻ.
Hắn tiện tay lấy ra một hoả long quả ruột đỏ hình đầu người rất lớn, lột lớp vỏ giống như tóc rối ở bên ngoài ra, ăn một cách vui vẻ, vừa ăn vừa nói: "Ôi, ngài xem đi, nói là cho ta thêm đồ ăn, Tỉnh chủ đại nhân ngài ấp a ấp úng, cũng không giới thiệu được cái đống thịt nát này rốt cuộc là ai, ngài bảo ta làm sao mà phối hợp đây.”
Quả thanh long có rất nhiều nước.
Vừa cắn một miếng, nước liền chảy xuống cả tay của Lâm Bắc Thần, nhuộm đỏ cả khóe miệng và khuôn mặt.
Màu sắc đỏ tươi giống như máu.
Những đại quý tộc bên dưới chưa từng nhìn thấy Hoả Long Quả, khi nhìn thấy cảnh này, quả thực là mí mắt đều giật loạn cả lên.
Tình huống gì vậy?
Lâm Bắc Thần đây là...
Trực tiếp bổ đầu của một người ra rồi ăn nó sao? Máu đầy tay đầy mặt đều là máu tươi.
Quá khủng khiếp rồi.
Cái tên này là yêu ma ăn thịt người sao? Rất nhiều người ngay lập tức kinh hãi.
Mí mắt của Lương Viễn Đạo liền giật một cái, hắn quyết định thay đổi mạch suy nghĩ, thay đổi ý tưởng trước đây, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Lâm Bắc Thần, ngươi có biết hôm nay tại sao ta lại đến đây không?"
Lâm Bắc Thần nghe thấy lời đó liền vội vàng xua tay.
Nước của Hoả Long Quả giữa các ngón tay bắn tung toé như máu.
"Chờ đã."
Miệng hắn đầy nước trái cây, mặt mày hớn hở, có chút giễu cợt nói: "Không phải ta nói ngài đâu, Tỉnh chủ đại nhân, ngài cũng là lão hồ ly nhiều năm như vậy rồi, chuyện này cũng quá không thể nào nén giận được rồi đấy, ta đã phối hợp với ngài nổ lực diễn kịch như vậy, sao ngài không phối hợp với ta một chút, nhanh như vậy đã muốn phơi bày chân tướng, xé rách mặt mũi rồi sao?"
Nói xong, hắn lại hằn học cắn một miếng Hoả Long Quả, nói: "Món khai vị của ngài ta đã nhận được rồi, quả thực là khiến ta càng muốn ăn nhiều hơn, ha ha, thật ra ta cũng đã chuẩn bị một món khai vị cho ngài, ha ha ha, cho nên đừng vội bưng món chính lên, ngài xem thử món khai vị của ta trước đi, xem có thích hay không."
Nói xong liền xua tay nói: "Đái đại ca, mau ra ngoài đi."
Đái Tử Thuần thân mặc gấm y, dáng người mảnh khảnh, từ phía sau đại trướng bước ra.
Tu dưỡng mấy ngày nay đã khiến cho Đái Tử Thuần, một người vì chịu đủ cực hình dày vò trước đó mà bị trọng thương, gầy trơ xương, không những tu vi khôi phục mà còn có chỗ cải thiện, thậm chí còn hơi mập lên một chút, thoạt nhìn tinh thần tràn trề, trạng thái vô cùng tốt.
"Lương Tỉnh chủ, đã lâu không gặp."