Đái Tử Thuần chắp tay về phía cái kiệu ở bên dưới, lời nói tuy khách sáo, nhưng trong mắt lại chứa đựng hận ý sâu sắc.
Trong lòng Lương Viễn Đạo trào dâng sóng to gió lớn.
Một Đái Tử Thuần sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt, khác nào hung hãn tát một cái vào mặt hắn, thậm chí khiến cho mạch suy nghĩ của hắn có chút rối rắm, hoàn toàn vượt quá phạm vi tưởng tượng của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đái Tử Thuần vài cái nữa, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.
Thiếu niên này đã lại có thể âm thầm giải cứu một người từ trong ngục giam của mình, hơn nữa nhìn sắc mặt của Đái Tử Thuần, chắc hẳn là đã ra khỏi tù từ rất lâu rồi ...
Vậy khoảng thời gian này, người đã bị tra tấn trong nhà tù, bị loạn đao phanh thây rồi chứa trong rương sắt, rơi xuống trên mặt đất kia là ai chứ?
Chẳng lẽ bên cạnh mình có nội gián? Không.
Nếu như là nội gián, vậy chẳng phải có nghĩa là toàn bộ Khôi Ưng Vệ trong ngục đều đã phản bội hắn sao?
Bởi vì thay xà đổi cột đồng thời còn che giấu một thời gian dài như vậy, loại chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện mà một hai người có thể làm được?
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lương Viễn Đạo cố nén sự nghi hoặc trong lòng, hít sâu một hơi nói: "Món khai vị này của ngươi, bổn tỉnh chủ rất thích, ha ha, ngươi thật là cả gan làm loạn, lại dám ở trong ngục tù của khu vực thành thứ năm ta, cướp đi tử tù này, ha ha ha, ngươi có biết làm như vậy thì phải trả cái giá như thế nào không?"
Lâm Bắc Thần cười ha hả mà ăn Hoả Long quả, ‘máu’ đầy tay đầy miệng.
Những đại quý tộc ở phía dưới lúc này cũng dần dần tỉnh táo lại, hình như đó không phải là đầu người, nhưng khung cảnh này thực sự quá doạ người, cho dù không phải đầu người cũng là thứ đại loại như 'màn thầu máu người', 'huyết linh tà vật' gì đó.
Đây chính là một cái cớ.
Có thể liệt Lâm Bắc Thần vào Tà Ma.
Đủ để giải thích cho những thần tích mà hắn đã nhiều lần tạo ra trong quá khứ.
Chắc hẳn là Thiên Ngoại Tà Ma giả mạo Kiếm Chi Chủ Quân.
Các đại quý tộc đã không ngừng cân nhắc lý do, đổ nước bẩn lên người Lâm Bắc Thần để lấy lòng Tỉnh chủ Lương Viễn Đạo.
"Cái giá như thế nào?"
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng đã ăn xong một cái 'đầu người', giơ tay nhận lấy cái khăn từ trong tay của Thiên Thiên, lau mặt, khăn tay lập tức đỏ như máu.
"Nói ra thử xem, xem ta có sợ hay không."
Hắn cười khúc khích đối mặt với Lương Viễn Đạo.
Biểu cảm, thần thái, lời nói và sắc thái, trực tiếp làm nổi bật hai từ—— Lão tử không sợ.
Xem ngươi biểu diễn.
"Đã qua một thời gian dài rồi."
Lương Viễn Đạo hít một hơi thật sâu nói: "Người lần trước nói những điều này với ta là khi nào nhỉ, ta cũng sắp quên mất rồi, ta chỉ nhớ rằng, cuối cùng hắn hình như đã quỳ trên mặt đất khổ sở van xin, sau cùng khấu đầu đến nát cả đầu, ta cũng không tha thứ cho hắn... ha ha, Lâm Bắc Thần, ngươi thực sự không nên chọc giận ta vào lúc này."
Mọi người đều có thể cảm nhận được rõ ràng sự phẫn nộ trong giọng nói của Tỉnh chủ đại nhân.
Đó là một loại phẫn nộ đáng sợ kìm nén bên trong cơ thể, trong giọng điệu bình tĩnh, cho dù chỉ lộ ra một chút xíu cũng cũng đủ để khiến linh hồn của người nghe phải run rẩy.
Có thể tưởng tượng được rằng một khi loại phẫn nộ này triệt để bùng phát ra, những người tiếp nhận cơn phẫn nộ sẽ phải đối mặt với vận mệnh khủng khiếp đến thế nào.
Có người đã bắt đầu mặc niệm cho Lâm Bắc Thần.
Còn Lâm Bắc Thần lại ở sau lan can trên ngọn cây, lấy ra một điếu 'Phù Dung Vương', chậm rãi châm lửa, phun ra một vòng khói, cười cười nói: "Ta là một người nhát gan, nói thật, Tỉnh chủ đại nhân, những lời này của ngài sắp doạ chết ta rồi.”
Đương nhiên, trên mặt của hắn không có một chút nào là vẻ sợ hãi. Lương Viễn Đạo nhìn Lâm Bắc Thần, đột nhiên bật cười.
"Ta biết, ngươi rất tự tin vào thực lực của bản thân, cũng rất tự tin đối với đội quân đào khoáng của ngươi. Cảm thấy ta không làm gì được ngươi chứ gì?”
Lương Viễn Đạo liếm môi nói.
Lâm Bắc Thần lại hít một hơi nữa, chậm rãi nhả ra một vòng khói, không nhẫn nại nói: "Nói nhảm cái gì vậy, ngươi nói nhiều lời làm màu như vậy, muốn để ta trả giá như thế nào? Nói thẳng ra đi.”
Nếu như chuyện hôm nay là một cuốn tiểu thuyết trên mạng, độc giả đã bắt đầu mắng chửi tác giả vì rót nước, vòng vo một đống lớn tình tiết vẫn chưa bắt đầu chính kịch.
Mỡ trên mặt của Lương Viễn Đạo run lên.
Nhưng tiếp theo đó, tên béo giống như núi thịt này lại chuyển đề tài câu chuyện, giống như cơn tức giận trước đó đều đã biến mất, hắn nói: "Bê mới sinh không sợ hổ, sự kiêu ngạo ngu ngốc của ngươi khiến ta không khỏi nhớ tới bản thân năm đó, không biết tại sao ta đột nhiên lại muốn cho ngươi một cơ hội."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều quý tộc và các cường giả đỉnh cấp xung quanh quả thực đều cho rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Tỉnh chủ đại nhân có thù tất báo, hỉ nộ thất thường, bây giờ dưới trạng thái phẫn nộ tột độ, lại có thể mở một mặt lưới tha cho Lâm Bắc Thần một cách khó tin như vậy sao?
Nếu là trước đây, chuyện này tuyệt đối không thể.
Đừng nói là cố ý chọc giận hắn, cho dù có người xui xẻo không cẩn thận đụng phải Tỉnh chủ đại nhân này, thậm chí là nói nhầm một câu, biểu hiện sai một chút...
Dù sao, chỉ cần Tỉnh chủ đại nhân nhìn ngươi không thuận mắt thì có nghĩa là cái chết của ngươi sắp sửa đến rồi đấy.
Kết quả bây giờ?
Tỉnh chủ đại nhân lại có thể coi trọng Lâm Bắc Thần như vậy sao?
Chẳng lẽ, khẩu vị của Tỉnh chủ đại nhân là ngươi càng cứng đầu thì càng thích sao?
"Ha ha, cơ hội trong miệng ngươi chính là thỏa thuận lúc trước sao?"
Lâm Bắc Thần dùng ngón tay búng tàn thuốc, tự cho rằng động tác của mình cực kỳ tiêu sái, chậm rãi nói: "Bây giờ Đái đại ca đã được cứu rồi, ta còn cần phải tuân thủ thoả thuận trước đó sao?"
"Ngươi có thể cứu hắn về một lần, có thể cứu về mười lần sao?"
Lương Viễn Đạo nói: "Ngươi có thể cứu về một người, không lẽ có thể cứu về một trăm người? Ngươi là người thông minh, cũng nên hiểu lời của ta là có ý gì, trừ phi người thân và bằng hữu của ngươi vĩnh viễn đều co đầu rụt cổ trốn trong trại không ra ngoài một bước, Vân Mộng trại của ngươi cũng không phải là an toàn 100%."