"Cái này cũng đúng."
Lâm Bắc Thần bóp đầu thuốc lá, tiện tay ném đi.
Tàn thuốc vừa hay rơi xuống dưới gốc cây to bên dưới tấm biển văn minh ghi “Cấm vứt tàn thuốc, tạp vật”.
"Được thôi, Tỉnh chủ đại nhân đã nguyện ý mở một mặt lưới, vậy thì ta cũng có thể miễn cưỡng hoàn thành thỏa thuận trước đó."
Hắn phất tay, nói: "Ờ ... đó là ai ..."
Cận vệ Cung Công giống như một bóng ma, không biết như thế nào lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần, trong tay cầm một chiếc hộp sơn mài hình vuông màu đỏ sẫm, hai tay dâng lên.
Sự xuất hiện của Cung Công khiến trái tim của quần chúng bên dưới đều vô cùng kinh ngạc.
Tên tráng hán với kiểu tóc Địa Trung Hải này, rốt cuộc đã xuất hiện như thế nào?
Rất nhiều cường giả võ đạo thậm chí còn không nhìn rõ.
Lâm Bắc Thần giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên cái hộp sơn mài này, khẽ mỉm cười, cổ tay đột ngột lắc một cái, đưa ra ngoài.
Vèo!
Chiếc hộp màu đỏ sẫm, xoay chuyển với tốc độ cao, bay về phía chiếc kiệu ở bên dưới.
Không nhanh không chậm.
Trông có vẻ yếu ớt vô lực.
Nhưng các cường giả võ đạo chân chính lại có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa sức mạnh vạn phần.
"Tiếp lấy."
Lương Viễn Đạo nói.
Phía sau, một Khôi Ưng Vệ với ống tay áo năm sọc, nhảy lên không trung, giơ tay bắt lấy chiếc hộp sơn mài.
Thân pháp ưu mỹ.
Nhanh như tia chớp.
Khôi Ưng Vệ năm sọc này hiển nhiên là một vị cường giả cấp võ đạo tông sư.
Dù sao thì có thể ở bên cạnh Lương Viễn Đạo và đảm nhiệm vai trò cận vệ, thực lực tuyệt đối là cường giả hàng đầu trong Khôi Ưng Vệ.
Bắt lấy một cái hộp nhỏ, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng chính vào lúc mà hắn duỗi tay ra đặt lên cái hộp sơn mài, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, toàn thân rung lên giống như điện giật, sau đó đùng một tiếng, lòng bàn tay đặt trên cái hộp trực tiếp nổ tung, máu tươi, cơ thịt và xương cốt đồng thời biến thành một màn sương mù trắng đỏ nổ ra.
"Aaaaa......"
Trong tiếng hét thảm thiết, vị đại thống lĩnh của Khôi Ưng Vệ năm sọc này, thân hình giống như một con diều giấy rơi xuống.
Đợi đến khi hắn đáp xuống mặt đất, toàn bộ cánh tay phải đã mềm nhũn và rũ xuống, mềm như bùn, hiển nhiên là tất cả xương cánh tay đều đã bị vỡ nát rồi.
Còn chiếc hộp sơn mài kia vẫn đang chậm rãi chuyển động và bay về phía chiếc kiệu.
Vù vù!
Lại có hai bóng người nữa vọt lên khung trung.
Hai Khôi Ưng Vệ cấp võ đạo tông sư khác bay lên và rút kiếm giữa không trung, kiếm quang lấp loé, đâm về phía cái hộp sơn mài, muốn dùng kiếm kỹ kiếm đạo cao minh để bắt lấy cái hộp này.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo—
Bang bang bang.
Trường kiếm vỡ vụn, loạn đao bay ngược ra ngoài.
Hai cường giả của Khôi Ưng Vệ này trong miệng phun ra máu rồi ngã xuống đất. Lúc này, cái hộp đang từ từ xoay chuyển đến trước kiệu.
Vẻ mặt của Lương Viễn Đạo ảm đạm như nước.
"Chủ nhân tha tội."
Hoạn quan đại tổng quản Tiếu Tiếu nãy giờ vẫn luôn quỳ lạy, lúc này hét lên một tiếng, không khấu đầu nữa mà phóng lên, người giống như cự ưng lướt qua không trung, đôi tay đè lên cái hộp sơn mài kia, toàn thân phóng ra ngọn lửa Huyền khí ám sắc, không ngừng hét lớn.
Cuối cùng cũng có thể bắt được chiếc hộp sơn mài này, thân hình đáp xuống đất, hơi lắc lư rồi đứng vững.
Tí tách, tí tách.
Máu tươi từ trong kẽ ngón tay chảy ra.
Thì ra để bắt được cái hộp này, hắn đã nghiến răng chịu đựng, dẫn đến hai lòng bàn tay đã bị chiếc hộp xoay chuyển cọ xát đến mức máu thịt bê bết.
Nhưng cho dù như thế nào thì cuối cùng cũng coi như là tiếp được rồi. Không làm mất mặt Lương Viễn Đạo.
"Chủ nhân."
Tiếu Tiếu quay người, hai tay dâng cái hộp lên.
Thân hình của Lương Viễn Đạo bất động, nói: "Mở ra."
Tiếu Tiếu mở hộp ra.
Một mùi thuốc thoang thoảng từ trong chiếc hộp lan tràn ra. Ánh mắt của Lương Viễn Đạo quét qua, đồng tử hơi co rút lại. Thứ chứa đựng trong cái hộp, hiển nhiên là một cái đầu.
Đầu của Cao Thắng Hàn.
Cái đầu đã được bôi thuốc đặc biệt, mặt mũi và các đường nét rõ ràng, chính là cường giả cấp thiên nhân trấn giữ tại Triều Huy thành, Cao Thắng Hàn.
Cái tên quần là áo lượt này thực sự đã giết chết Cao Thắng Hàn?
Lương Viễn Đạo chuyển vận bí thuật, trong mắt dị quang lưu chuyển, cẩn thận phân biệt.
Thực sự là đầu của Cao Thắng Hàn.
Dưới sự kiểm tra của Thiên Ngoại Đồng Thuật, có thể chắc chắn rằng không hề có bất kỳ khả năng dịch dung giả trang nào cả.
"Bày ra cho mọi người xem."
Lương Viễn Đạo chậm rãi nói.
Trước đó hắn cũng không phải là chưa từng nghĩ qua, những thủ đoạn khác nhau của Lâm Bắc Thần thật sự có thể giết chết Cao Thắng Hàn, nhưng khi thực sự nhìn thấy đầu của vị cường giả cấp thiên nhân này, vẫn có sự kinh ngạc không thể nào khống chế được.
Trong Vân Mộng trại trước đây, quả thực là đã từng truyền ra một số dao động Huyền khí kinh người.
Chẳng lẽ là đã ra tay vào lúc đó?
Tiếu Tiếu đem thủ cấp trong cái hộp sơn mài bày ra cho các đại quý tộc xung quanh xem.
Ngay lập tức, trên quảng trường nhỏ bên ngoài Vân Mộng trại vang lên tiếng kinh hô, một mớ hỗn loạn.
Các quý tộc nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc hét lên thất thanh, gần như sắp phát điên.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, trong hộp lại là thứ này.