Như này làm sao mà chiến được?
Lâm Bắc Thần cầm Tử Điện Thần Kiếm, im lặng nửa ngày, những kẻ thù hắn gặp trước kia về cơ bản đều để thuộc hạ của hắn ra tay trước, ví như Cung Công, Tiêu Bính Cam hoặc là Sở Ngân, không được nữa thì mở cửa thả Thiến Thiến là được. Nếu người bên cạnh không làm được, vậy thì hắn không còn cách nào khác là tự thân vận động, cầm kiếm tự xuất thủ, còn nếu cầm kiếm mà chém không chết địch vậy thì đành phải dùng nắm đấm thôi.
Thân là truyền nhân của Kiếm Tiên Đinh Tam Thạch, Lâm Bắc Thần có chiến pháp mạnh nhất chính là quả đấm, đương nhiên, cái bộ côn pháp vô địch kia coi như là vấn đề khác, dù sao thì chỉ có thể đối phó với môn phái khác mà thôi.
Nhưng hôm nay, hắn tự mình ra tay, dùng kiếm chém rồi, giơ nắm đấm rồi mà vẫn không đánh bại được Lương Viễn Đạo...nếu các át chủ bài ra hết sợ cũng không thể giết chết được đống thịt mỡ đó.
Quá thảm rồi.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Bắc Thần quyết định cắn thuốc, hắn lấy ra một viên Đại Lực Hoàn do dược sĩ trưởng An Mộ Hi luyện chế sau đó trực tiếp uống vào, chuẩn bị mở ra Nghịch Huyết Hành Khí Cuồng Chiến Thuật...nhắc mới nhớ, tác dụng của cuồng hóa thuật cấp thấp này đã giảm đi đáng kể đối với Lâm Bắc Thần rồi, nói đơn giản một chút chính là công pháp thượng hạn đã không thể theo kịp tốc độ của Lâm đại thiếu, trước kia ở cảnh giới võ sĩ cùng cảnh giới võ sư, lúc thi triển cuồng hóa thuật này, sức mạnh tăng lên khoảng mười lần, kết quả sau đó cơ thể chỉ bị khoét một đoạn thời gian mà thôi, nhưng bây giờ rõ ràng miễn cưỡng tăng lên 0.5 hoặc gấp đôi sức mạnh thôi mà thận hư đã hiện không rõ rồi.
Đương nhiên, với thực lực nửa thiên nhân của Lâm Bắc Thần hiện giờ, tăng gấp 0,5 lần thì vẫn có thể đánh chết được mấy trăm Tiêu Bính Cam, không nên coi thường.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lương Viễn Đạo lại không có ý định tiếp tục tấn công, hắn ngồi trên kiệu Vân, biểu hiện ra vẻ tự hào pha chút mỉa mai.
“Bây giờ ngươi đã hiểu ra chưa?”
Hai tròng mắt gần như chìm trong mỡ lóe lên tia sáng nhạt, hắn chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng át chủ bài của ta có thể lực vô song nhưng đối với ta mà nói không có ý nghĩa gì, còn sức mạnh mà ngươi có, gia sản vất vả kinh doanh cũng chẳng so được với ta...ngươi ở trước mặt ta, không có cơ hội thắng nào, chênh lệch giống như một con sâu mập đối mặt với mãnh hổ vậy.”
“Thì ra là tỉnh chủ đại nhân cũng biết mình béo như một con sâu à.” Lâm Bắc Thần vặn lại.
Trong lòng càng thêm oán giận, ngươi biết cái khỉ mốc, thứ mà lão tử tự hào nhất á? Đó là thực lực và thế lực à? Đó là vì cắt rau hẹ mới xúi giục được doanh trại và học viện à? Tất cả đều không phải, mà là giá trị nhan sắc kinh thiên động địa của lão tử đấy, là vinh quang Nhật Thần giả chưa từng có ai có của đế quốc, tục nhân như các ngươi hiểu cái rắm.
Lương Viễn Đạo tức giận vì bị nói là sâu, trong đôi mắt mập mạp thoáng vẻ tàn khốc, ngay lập tức lộ ra nụ cười ảm đạm, nói: “Miệng lưỡi cũng sắc bén cũng vô nghĩa, ta sẽ không giết ngươi trước, mà ta muốn cho ngươi thấy, tất cả mọi thứ mà ngươi khổ tâm gây dựng sẽ tan thành bọt biển trước mặt ngươi, những người thân, bạn bè cùng môn đồ của ngươi sẽ bị tàn sát trước mặt ngươi như chó hoang lợn béo.” Giọng nói dừng lại.
Những ngón tay mập mạp gõ nhẹ vào tay vịn của kiệu Vân, ba âm thanh đó không hề chói tai nhưng lại nhẹ nhàng lan tỏa hàng dặm xung quanh, vang vọng trong không khí lạnh giá mùa đông, vẻ mặt của tam đại bộ chủ do Khấu Trung Chính cầm đầu ngưng trọng.
“Truyền lệnh, tiến quân.” Khấu Trung Chính hét lên như sấm mùa xuân, quan truyền lệnh bên cạnh vẫy một lá cờ lệnh hình tam giác ba màu, tiếng trống nhịp nhàng vang lên.
Đội quân của Nguy Sơn Chiến Bộ nhất thời như sóng, từ từ tiến lên, hành quân từng bước ngay ngắn, âm thanh của bước chân trùng với nhịp trống quân, đồng loạt tiến đến doanh trại Vân Mộng, cùng lúc đó, tiếng trống trận và tiếng kèn của hai đại chiến bộ Huyễn Phong và Lưu Vân vang lên khắp thiên địa, từng lá cờ không ngừng phất cờ hiệu, cánh quân của hai chiến bộ lấy tĩnh thành động, từ từ tiến đến gần doanh trại Vân Mộng, hàng vạn võ tướng đồng loạt sải bước, đất đai dường như cũng run lên theo nhịp nà, khí tức trong không khí thay đổi ngay lập tức.
Chấn động cùng dư âm do cuộc chiến các cường giả cấp cao dần dần bắt đầu bị sự nghẹt thở đẫm máu của quân đội thay thế, ba đại chiến bộ này đều là những chiến bộ tinh nhuệ trong quân đội Triều Huy thành, họ đã từng chiến đấu chống lại Hải tộc ở đầu thành, trang bị cùng vũ khí đều là loại mới nhất, sức chiến đấu nằm ở loại thượng tầng trong số hàng chục chiến bộ của quân đội Triều Huy.
Lâm Bắc Thần thay đổi sắc mặt, hắn kiềm chế ý định tự mình chống lại đội quân trước mặt, chưa kể đến đội quân này có thể gây ra một mối đe dọa chết người cho hắn, mà một khi bị quân đội này kéo xuống thì sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực, việc đối phó với tên mập Lương Viễn Đạo này sẽ càng khó hơn, dù sao cũng là chiến bị được trang bị hoàn hảo của đế quốc, có kinh nghiệm cùng phối hợp với huyền văn trận sư, đối phó với cường giả cấp cao đương nhiên có kinh nghiệm nhất định.
Hắn suy nghĩ một chút, ngự kiếm phi hành, phóng lên cao trở về đình đài trên ngọn cổ thụ ở giữa doanh trại.
“Thiến Thiến.” Lâm Bắc Thần quyết đinh mở cửa thả Thiến Thiến ra.
Thiến Thiến đột nhiên hai mắt lóe lên, hô hấp hồi dập, giống như nhìn thấy món ngon, suýt nữa thè lưỡi hít hà lấy lòng Lâm Bắc Thần.
“Trang Bất Chu.” Lâm Bắc Thần lại nói.
Dưới cổ tùng, đại thủ lĩnh của quân khai thác Trang Bất Chu mặc áo giáp xuất hiện, chân đạp hư không sau đó dừng lại dưới tay của Lâm Bắc Thần, ôm quyền hành lễ.
Vị này trước kia ở trong hầm mỏ của Tiểu Tây Sơn bởi vì nịnh nọt Lâm Bắc Thần mà được lên làm tướng lĩnh, trải qua sự dạy bảo của Lâm đại thiếu, thực lực đã tăng vọt, bước vào hàng ngũ võ đạo tông sư, cũng từng ở trên đầu thành chém giết Hải tộc, còn từng tiến vào Lost Castle để chiến đấu với quái vật, giờ đã là một tướng lĩnh cấp cao tinh thông quân sự cùng thực lực cao cường rồi.
“Đái đại ca, Khâu Linh, chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Phan...”
Lâm Bắc Thần lần lượt gọi tên những cường giả trong doanh trại, từng cường giả lần lượt hiện thân.