Trong vài tháng qua, sức mạnh và khí chất của họ đã được cải thiện rất nhiều, cắn thuốc, lên mạng, thực chiến...
Bảo Kiếm Phong tự ma luyện ra. Hương hoa mai từ nghèo nàn tới.
Hiện giờ họ chỉ thiếu cơ hội chứng tỏ bản thân và trở nên nổi tiếng mà thôi, và giờ cơ hội đã đến.
Tổng cộng mười bốn cường giả cấp võ đạo tông sư đứng trong khoảng không trước ngọn cổ thụ, phóng ra một luồng khí tức kinh người, giống như từng mũi nhọn bức sắc bén ngất trời, thần kiếm phát ra âm thanh leng keng.
Cảnh tượng này khiến cho các đại quý tộc, môn phái, đám giàu có bên ngoài doanh trại không khỏi há hốc mồm, mi mắt bất giác nhảy dựng lên, từ lâu đã biết trong doanh trại Vân Mộng có rất nhiều cao thủ, nhưng không ngờ lại có nhiều võ đạo tông sư đến vậy.
Nếu bọn họ biết mấy ngày trước Lâm Bắc Thần còn phân mười võ đạo tông sư gồm Sở Ngân đi hộ tống Thất hoàng tử đến đế đô Bắc Hải, thì sợ rằng bọn họ còn kinh ngạc hơn nhiều.
“Điểm binh.” Lâm Bắc Thần lại nói.
“Chi chi chi.”
Bên cạnh căn lều sang trọng, Quang Tương cơ bắp cuồn cuộn trả lời một tiếng, sau đó gõ trống trận ở bên người.
Ầm ầm ầm!
Tiếng trống trận của doanh trại Vân Mộng cũng ầm ầm vang lên, một không khí trang nghiêm và thiêng liêng khó tả ngay lập tức tràn ngập toàn doanh trại, từng binh sĩ khai thác cùng binh lính mới của Vân Mộng khoác áo giáp, kiếm đeo trên thắt lưng, bước ra từ các toà nhà khác nhau trong doanh trại, ánh mắt của bọn họ kiên định, không chút do dự mà tụ tập về phía Lâm đại thiếu.
Lâm Bắc Thần nhìn những khuôn mặt có trưởng thành, có non nớt, nhưng đều cuồng nhiệt cùng kiên định, trên mặt hắn cũng hiện ra chút hy vọng, suy nghĩ ban đầu của Lâm Bắc Thần là tự mình giải quyết Lương Viễn Đạo, như vậy có thể tránh được thương vong cho binh lính cùng cường giả của mình. Vì vậy mới sáng nay đều lệnh cho các binh lính Vân Mộng cùng quân khai mỏ chia thành nhiều tốp ẩn náu trong các toà nhà khác nhau của doanh trại để bảo vệ dân thường và tránh cho doanh trại bị hư hại, nhưng giờ... Đành phải để họ ra chiến đấu.
Nuôi binh một ngày dụng binh một giờ.
Trong lòng Lâm Bắc Thần biết rất rõ, không phải lúc nào hắn cũng giống như gà mái mẹ giang cánh bảo vệ cho đàn gà con, che chở mưa gió cho mọi người được, biển lặng thì không thể tạo ra một thủy thủ giỏi, lúc này nên biểu diễn cho toà thành biết một chút cơ bắp của doanh trại Vân Mộng rồi.
Đã đến lúc để mọi người biết, ngoài sức mạnh chiến đấu đỉnh cao, trí tuệ vô địch, thân xác vô song, chiến lực kiếm thuật cấp cao của hắn ra, quân đội Vân Mộng cũng là một đội quân thép bất khả chiến bại.
Trên từng toà nhà, những người Vân Mộng im lặng nhìn chồng con an hem trai của mình cầm vũ khí, vẫy tay chào tạm biệt với mình, sau đó nhanh chóng tụ tập dưới gốc cây tượng trưng cho người Vân Mộng bướng bỉnh và bất khuất.
Rất nhanh, một đội quân gồm ba ngàn người đều đã được tập hợp, áo giáp sáng rực, vũ khí sắc lạnh.
Về phương diện trang bị, Lâm Bắc Thần không bạc đãi người của mình, thần sắc của hắn nghiêm túc, lời động viên trước khi ra trận của hắn tuy ngắn gọn nhưng lại vang dội có lực.
“Đánh tan bọn họ.” Hắn chỉ về phía đội quân đang tiến đến cách doanh trại Vân Mộng hai trăm mét kia, đội quân tập hợp gồm 3.000 người ngay lập tức lao về phía cổng doanh trại Vân Mộng như nước lũ, người ở nơi đó, ba trăm quân khai thác giống như bàn thạch vậy, đứng bất động, đối đầu với trận thế của quân địch đang uy hiếp từ phía đối diện.
Lâm Bắc Thần vung tay lên, các cường giả võ đạo ở gò đất cùng Đái Tử Thuần hoá thành lưu quang, ầm ầm nổ trước mặt đội quân của mình, Thiến Thiến đứng dậy nhảy lên lưng Tiểu Tam Hàn Băng Lang, một người một thú hoá thành một luồng lưu quang màu xanh, nháy mắt xuất hiện trước mặt đội quân.
Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam là hai con Hàn Băng Lang có thân thế kỳ dị, huyết thống bẩm sinh còn xa mới xuất sắc được như tiểu ca ca hổ, nhưng không ngăn được Lâm Bắc Thần luôn cho chúng ăn thần vật như cá khô cùng bạch tuộc của Hải Thần, chỉ mới mấy tháng thôi mà đã bành trướng như ăn phải thuốc kích thích vậy, hình dáng rất khoa trương, đứng lên gần bằng một người trưởng thành, bộ lông mượt mà, mạnh vô cùng...
Về phần tại sao Thiến Thiến lại cưỡi nó?
Đương nhiên không phải bởi vì oán niệm của Lâm Bắc Thần về việc tiểu thị nữ bạo lực này không thể cưỡi ngựa trong một thời gian dài, mà chuyện là như này.
Hơn chục ngày trước, Thiến Thiến đột nhiên có ý tưởng, lần đầu tiên cưỡi Tiểu Tam leo lên đầu thành đánh với Hải tộc một trận, lý do làm như vậy vốn chỉ muốn tăng chút uy áp cho bản thân mà thôi, dù sao các vị thần tướng trong truyền thuyết đều có những thú cưỡi đặc biệt của riêng mình, muốn trở thành một vị thần tướng vô song tuyệt thế ở Đông Đạo Chân Châu, thiếu nữ công thành danh toại của Lâm đại thiếu, Thiến Thiến đã quyết định sử dụng Tiểu Tam để thoả mãn, không ngờ vô tình trồng hoa hoa lại nở.
Trong thực chiến, Tiểu Tam tỏ ra dễ thương ngày thường lại có sức chiến đấu vô cùng kinh người, chẳng những móng vuốt có thể xé hải sản, mà miệng còn phun hàn băng, trong nháy mắt có thể làm đóng băng nhiều thứ...
Tốc độ đánh bắt, giết mổ và cấp đông hải sản có một không hai này thực sự khiến mọi người sửng sốt, vì thế nguồn hàng ở chợ thủy sản tại thành khu số 2 tăng mạnh, tài nguyên nhiều vô kể, Thiến Thiến tự mình kiếm tiền, liên tục mấy ngày Thiến Thiến cưỡi Tiểu Tam đã gia nhập chiến trường.