Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1093 - Chương 1093: Lại Tìm Đường Chết À?

Chương 1093: Lại tìm đường chết à?

Dưới sự dòm ngó của vô số cặp mắt, binh lính của tam đại chiến bộ bị bắt làm tù binh bị tước áo giáp, cởi bỏ vũ khí, hai tay ôm đầu, run cầm cập trong gió lạnh, đứng xếp hàng để áp giải về doanh trại Vân Mộng...hình ảnh này đẹp đến mức làm người khác sợ đến mức không dám xem.

Còn một số cường giả võ đạo cấp cao chân chính đều luôn tập trung nhìn về phía Thiến Thiến, nữ tướng này thật quá kinh khủng, rõ ràng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, dáng người nhanh nhẹn lả lướt, da thịt mềm mại như nước, cho người ta cảm giác là một thiếu nữ chỉ cần bị đánh một quyền là khóc rất lâu.

Nhưng khi bắt đầu trận chiến, lại giống như một con người khác, hai thanh đại kiếm vung lên, giống như là một chiếc quạt điện khổng lồ, không ai địch lại... Cho dù có là võ đạo đại tông sư cũng chưa chắc có lực sát thương như vậy.

Bình thường mà nói, một võ đạo đại tông sư giống vậy, tuyệt đối không thể phát lực cùng tốc độ nhanh như vậy, nếu không sẽ tiêu hao một lượng lớn Huyền khí, sức lực sẽ bị đứt đoạn, sau đó bị quân đội bao vây, cuối cùng sẽ bị nghiền nát giữa đội quân địch, một võ đạo tông sư tiêu hao quá nhiều huyền khí chẳng khác gì một con hổ bị nhổ răng, cắt đuôi, gãy xương sống, đừng nói là gặp phải chó sói hoang, cho dù là một đàn ngỗng cũng sẽ bị chúng mổ đến chết.

Nhưng nữ tướng này chẳng những kiếm trong tay không ngừng nghỉ, Thanh Lang cưỡi cũng nhanh như chớp, cho dù trận chiến lúc này đã kết thúc, nhưng mặt không đỏ cũng không thở gấp, bộ dạng như thể chưa thoả mãn còn muốn thử lại mười lần vậy...

Đây quả thật là khủng khiếp, những người khổng lồ hung bạo trong thần thoại cũng chỉ đến thế thôi đúng không?

Vai trò của một chiến tướng trên chiến trường như vậy chắc chắn vượt xa một võ đạo đại tông sư bình thường, hơn nữa cách chiến đấu của quân khai thác quá kỳ lạ, ai mà nghĩ được những người ngã xuống nhanh nhất trong trận chiến không phải là binh lính xông lên trước, mà lại là những chủ tướng nồng cốt được bảo vệ chứ?

Hành động chém đầu của người Vân Mộng quá kiên quyết cũng như nhanh chóng, nhiều người thậm chí còn không biết tại sao đầu của bộ chủ chiến bộ Huyễn Phong lại đột nhiên phát nổ.

Những đại quý tộc, người giàu có cùng các đại tông môn bang phái trong thành lúc này đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, họ không thể hiểu tại sao một trận chiến không hồi hộp chút nào mà lại có kết quả điên cuồng đến vậy? Cho nên đây là nguyên nhân vì sao tên não tàn mặt trắng đó lại dám khiêu khích tỉnh chủ như vậy?

Chắc hẳn sắc mặt của tỉnh chủ đại nhân lúc này rất khó coi.

Nghĩ đến đây, nhiều người vô thức nhìn về phía kiệu Vân kia, lại thấy trên mặt của Lương Viễn Đạo không có vẻ gì quá khiếp sợ và ngạc nhiên, chỉ có một chút thất vọng mà thôi.

Ánh mắt ông ta đảo qua xác quân sĩ tử trận, nhìn máu đọng lại thành từng trũng nhỏ, chóp mũi mập mạp khẽ rung rung, ngửi được mùi máu tươi, đáy mắt của ông hiện lên chút say mê, che giấu vô cùng tốt.

Không chút do dự, ông ta nhẹ nhàng xua tay, hơn một ngàn tên Khôi Ưng Vệ đứng gần kiệu Vân đồng loạt rút kiếm.

Trời bỗng tối sầm lại, có người theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện ra không biết từ lúc nào từng lớp mây đen từ hướng tây nam lặng lẽ trôi tới che gần hết bầu trời, cũng chính khoảnh khắc Khôi Ưng Vệ rút kiếm ra, đám mây đen lặng lẽ này cuối cùng cũng thành công bao phủ lấy ngày đông ấm áp của vùng đất này.

Nhiệt độ giảm nhanh chóng, trong bóng tối vô biên, một ngàn tên Khôi Ưng Vệ đột nhiên lao ra, giống như một bầy kền kền nhặt rác bay lượn trên bầu trời, quét ngang bầu trời và lao về phía đội quân khai thác...

Bọn chúng đeo mặt nạ chim ưng, im hơi lặng tiếng, chỉ có âm thanh phần phật của tay áo.

Nếu như những Khôi Ưng Vệ trước đây được ví như tử thần Diêm La khiến mọi người dân Triều Huy thành sợ hãi quay lưng bỏ chạy thì đám Khôi Ưng Vệ trước mặt này lại mang đến cho mọi người một cảm giác đáng thương như đám thiêu thân lao vào lửa.

Người Vân Mộng đã thể hiện sức mạnh nghiền nát của họ vượt xa nhiều cấp độ rồi, ngay cả những Khôi Ưng Vệ khét tiếng tàn nhẫn và hung ác cũng không thể manh động trước một đội quân như vậy.

Nhìn xem, tỉnh chủ đại nhân có chút mất lý trí rồi, giống như một con bạc bị thua mà mù quáng, đem hết tiền bạc còn lại dốc vào ván cuối.

Trên ngọn cây giữa doanh trại, Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm.

Lại tìm đường chết à? Sự nghi ngờ trong lòng hắn càng nồng nặc, đợt tấn công trước của Khôi Ưng Vệ đã được chứng minh là chịu chết rồi, đợt sau kết cục cũng như vậy.

Lương Viễn Đạo không thể không nhận ra, hôm nay ông ta dồn toàn bộ sức mạnh vào trận chiến này, cũng chỉ như đưa đồ ăn thôi, kiểu chiến đấu giết địch tự tổn thất ba chục ngàn này vốn chẳng có ý nghĩa nào cả, vậy tại sao còn muốn tìm đường chết chứ?

Không biết tại sao, nhưng một nỗi bất an mạnh mẽ trào dâng từ trong lòng hắn, hắn lớn tiếng hét lên: “Rút lui, mau rút lui.”

Tại sao phải lui hắn cũng không biết, nhưng trực giác nói cho hắn biết không thể ở lại đây.

Cũng may trong một thời gian dài quân khai thác cùng lính mới Vân Mộng đã có kỷ luật nghiêm minh, nghe được âm thanh của Lâm đại thiếu, ngoại trừ đám cường giả võ đạo bọc hậu của Thiến Thiến ra, tất cả đều đồng loạt lui về như thuỷ triều rút, người Vân Mộng trực tiếp buông tha đám tù binh, lui vào trong phạm vi trận pháp bảo vệ doanh trại.

Khoảnh khắc tiếp theo...

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cảnh tượng khiến ai cũng choáng váng xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment