Các học viên nhiệt huyết thiêu đốt.
Trên từng gương mặt trẻ tuổi hiện ra vẻ kiên định như hành hương, bên trong con ngươi sáng ngời thiêu đốt lên ánh sáng phẫn nộ.
Hải tộc bội ước tiến công, đế quốc Cực Quang không ngừng dấy lên chiến tranh ở phương bắc.
Mỗi một chiến sĩ có tri thức đều cảm nhận được sự bấp bênh của đế quốc Bắc Hải, buồn vì hoàng thất không tranh khí, cũng hận người Cực Quang tham lam và hung tàn, trong thời gian mấy năm nay, có vô số đệ tử trẻ tuổi, từ học viện đi về phía quân đội, lại theo quân đội đi ra chiến trường, dùng sinh mệnh trẻ tuổi bảo vệ sự tôn nghiêm và vinh quang của đế quốc, bảo vệ mảnh thổ địa tươi đẹp cùng với dân tộc vĩ đại này. Mỗi lần khi đế quốc lâm vào bấp bênh, các học viên trẻ tuổi huyết khí mạnh mẽ đều là nhóm người đi đầu.
Bọn họ không chỉ có khẩu hiệu.
Còn có hành động.
Người trẻ tuổi không phù hợp với điều kiện trưng binh, lấy tất cả các loại phương thức khác nhau để chi viện cho quân đội và tiền tuyến.
Ví dụ như quyên tiền quân tư, tuyên truyền sự tích anh hùng...
Vô số các học viên trẻ tuổi, dốc hết tâm huyết, vừa chạy vừa gào khóc, gánh vác sứ mệnh thân là một học viên Bắc Hải của mình.
Nhưng chính vào ba ngày trước, võ đài kịch đoàn của liên minh hội viên học viện cao cấp ở kinh thành, khi đang ở đầu đường trình diễn vở kịch nhận được sự hoan nghênh gần đây là « tân binh chiến đấu lần thứ nhất » thì bị một đám võ giả Cực Quang mưu đồ đã lâu tập kích, chẳng những sát hại ba học viên ngay tại chỗ, còn bắt đi bốn nữ học viên của đoàn kịch...
Sau đó có người điều tra ra, võ giả Cực Quang tập kích đoàn kịch học viên, chính là lính đánh thuê của đại sứ quán Cực Quang.
Những người này ở trong kinh thành, ngang ngược đã lâu, nhất là mấy cường giả Cực Quang cầm đầu, càng có liên quan đến huyết án ở Thiên Hương tư thục chấn động kinh thành nửa tháng trước.
Tin tức truyền ra khiến vô số người Bắc Hải lâm vào phẫn nộ.
Cũng có quan viên của đế quốc đứng ra bày tỏ thái độ, gây áp lực cực lớn cho đại sứ Cực Quang.
Nhưng đối phương lại hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại chỉ trích kịch bản của các học viên, bôi nhọ hoàng thất Cực Quang, làm vấy bẩn hình tưởng của các võ giả Cực Quang, tập kích võ giả Cực Quang chính nghĩa lương thiện, yêu cầu phía chính phủ của đế quốc nghiêm trị các học viên gây sự, cưỡng chế giải tán các đoàn thể chống đối đế quốc Cực Quang trong dân gian...
Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy vị quan viên đế quốc bênh vực lẽ phải kia lần lượt bị bãi chức.
Cảnh Bị Bộ của kinh thành, Tuần Bổ Ngũ Doanh kinh thành, sáu mươi sáu vệ Kinh Thành cùng với các nha môn có liên quan khác, đối mặt với lời thỉnh cầu của đệ tử cùng với tất cả nhân sĩ yêu nước của các ngành nghề đều duy trì sự im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Đến sau cùng, các học viên lấy Lý Tu Viễn làm người cầm đầu, không thể không cố nén bi ai và phẫn nộ, biểu tình tự cứu, hi vọng dùng loại phương thức này để gia tăng áp lực, khiến đại sứ quán Cực Quang phóng thích nữ học viên bị bắt đi.
Trong đó một nữ học viên tên là Liễu Văn Tuệ, chính là học muội của Lý Tu Viễn, cũng người yêu thanh mai trúc mã của hắn.
Lý Tu Viễn năm nay mười chín tuổi, mặt mũi trắng nõn thanh tú, đường nét ngũ quan rõ ràng, ánh mắt kiên nghị, tay cầm chiến kỳ Hắc Diệu Kiếm vinh quang của đế quốc, đi ở phía trước đội ngũ.
"Các ngươi muốn đi đâu vậy?"
Một giọng nói xa lạ từ sau lưng truyền đến.
Lý Tu Viễn quay đầu liếc mắt nhìn.
Liền không biết từ lúc nào, bốn thiếu niên hai nam hai nữ, đã chen tới phía trước đội ngũ, trà trộn trong các bạn học mà hắn quen biết, đều là những khuôn mặt xa lạ, nhìn cách ăn mặc không giống như học viên của kinh thành mà hắn biết, một thiếu niên trong đó thân mặc áo choàng trắng, có một khuôn mặt anh tuấn đủ để khiến thần linh cũng cảm thấy ghen tỵ, người hỏi vừa rồi chính là thiếu niên này.
Còn ba người khác, một thiếu niên thanh tú mập mạp, hai thiếu nữ xinh đẹp kinh người.
"Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang..."
Trong đội ngũ biểu tình, một vị nữ học viên tên Cam Tiểu Sương bị ánh mắt của thiếu niên mặc áo choàng trắng này quét qua, lập tức liền đỏ mặt.
Khuôn mặt khác giới anh tuấn như yêu kia khiến cho Cam Tiểu Sương, người trước giờ sắc mặt không chút thay đổi đối với khác giới xa lạ, cũng không cách nào khống chế được mà nảy sinh một loại cảm xúc ngượng ngùng, cầm lòng không đậu đáp lời. "Đi làm cái gì?"
Thiếu niên anh tuấn mặc áo choàng trắng lại hỏi thăm tin tức.
Cam Tiểu Sương lại không chút nghĩ ngợi nói: "Muốn để đám tạp chủng Cực Quang kia phóng thích Văn Tuệ sư tỷ... A, ngươi là ai? Sao lại trà trộn đến phía trước đội ngũ?"
"A, ta tên Cổ Thiên Lạc, là một mỹ nam tử bình thường không có gì lạ, ba người bọn họ là bằng hữu của ta, lần lượt là Lâm Thanh Hà, Lâm Tử Hà và Kim Thành Vũ, chúng ta đều là lần đầu tiên tới kinh thành, cái đó... Chúng ta có thể tham gia vào đội ngũ biểu tình của các ngươi không?" Thiếu niên mặc áo choàng trắng tự giới thiệu, một dáng vẻ quen thuộc.
Lý Tu Viễn nhíu mày, cố nén phiền não trong lòng, khuyên nhủ: "Tiểu huynh đệ, cuộc biểu tình lần này có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu các ngươi muốn xem náo nhiệt, vẫn là nên ở đằng sau, thấy tình thế không đúng thì lập tức chạy trốn đi."
"Không sao, ta không sợ nguy hiểm."
Thiếu niên tên Cổ Thiên Lạc vô cùng tự tin, vỗ ngực nói.
Lý Tu Viễn tay nắm chiến kỳ, vừa đi vừa thuyết phục, nói: "Lần này không giống, người ở phía trước đội ngũ biểu tình có thể sẽ phải lo lắng cho sinh mạng."
"A..."
Trên mặt của Cổ Thiên Lạc hiện ra vẻ kinh ngạc, nói: "Sẽ chết người? Vậy các ngươi... Còn đi ở phía trước sao?"
Cam Tiểu Sương lúc này cuối cùng đã bình thường hơn rất nhiều, khuôn mặt tròn nhỏ căng cứng, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lấp loé vẻ kiên định quyết tuyệt, nói: "Chúng ta đều đã chuẩn bị xong tâm lý, lần này, nếu như không thể giải cứu được đồng môn của chúng ta, vậy thì cùng chết với bọn họ tại cửa ra vào của đại sứ quán Cực Quang, dùng máu tươi của chúng ta để đổi lấy sự thức tỉnh của các thị dân ở kinh thành."
Câu nói này, vang vọng có lực.
Cổ Thiên Lạc cũng bị cảm nhiễm.
Hắn nhìn những người khác ở xung quanh, nói: "Các ngươi... đều suy nghĩ như vậy à?"