Mười mấy học viên trẻ tuổi khác ở xung quanh, sắc mặt bi phẫn và trang nghiêm, trên khuôn mặt trắng trẻo tràn đầy collagen, lập loè ánh sáng kiêu ngạo và thần thánh, đều gật đầu.
"Tiểu huynh đệ, ngươi mau đi đi, hôm nay sẽ có đổ máu, ngươi và các bằng hữu của ngươi vẫn còn trẻ."
Lý Tu Viễn kiên nhẫn khuyên nhủ.
Cổ Thiên Lạc với vẻ mặt tức giận nói: "Các ngươi đây là xem thường ta sao? Mặc dù ta đẹp trai hơn so với các ngươi, nhưng ta cũng là một người Bắc Hải, trong cơ thể đang chảy nhiệt huyết, ta nguyện ý chiến đấu đổ máu vì đồng bào của mình, cho dù có chết thì thế nào chứ? Ta và bằng hữu của ta, tuyệt đối sẽ không lùi bước nửa phân... Ngươi có nghĩ vậy không, Thanh Hà?"
"Nói ta sao?"
Thiến Thiến nhìn lại mình, đột nhiên tỉnh ngộ gật đầu, nói: "Đúng vậy, Thiên ca ca." Các học viên trẻ tuổi và nhiệt huyết lập tức cung kính nể phục đối với thiếu niên tên Cổ Thiên Lạc này.
Giữa lúc đang nói chuyện, cuối cùng đã tới cổng đại sứ quán của đế quốc Cực Quang. Đối diện.
Một ngàn tiễn sĩ của đế quốc Cực Quang, đang sẵn sàng trận địa đón quân địch. Trong không khí tràn ngập sát khí.
"Đám oắt con của đế quốc Bắc Hải, nơi này không phải là nơi để các ngươi làm loạn, mau cút, bằng không...Chết."
Một vị sĩ quan Cực Quang toàn thân mặc giáp trụ lông vũ, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, liếm môi quát lớn.
Người Cực Quang đã chuẩn bị từ sớm.
Bọn họ đã sớm biết mục đích cuối cùng của việc các học viên biểu tình thị uy.
Thần tiễn thủ của Cực Quang được trang bị đầy đủ vũ trang, bày ra trận hình tràn ngập tính tiến công.
“Chính là hắn...”
Đột nhiên ánh mắt của Cam Tiểu Sương tràn ngập thù hận chỉ vào quan nhân Cực Quang vừa mới mở miệng quát mắng, cắn răng nghiến lợi nói: “Hắn là một trong những hung thủ giết người ngày đó.”
Thoáng một cái tất cả học viên đều trở nên phẫn nộ.
“Hung thủ giết người.”
“Tạp chủng Cực Quang...”
Nhất thời đoàn người tức giận tựa như thủy triều trào dâng mà xông về phía trước.
Lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng móng ngựa như tiếng sấm rền.
Kình kiếm vệ khoác chiến giáp màu vàng như vảy cá phóng ngựa nhanh chóng chạy tới.
Kình kiếm vệ là một trong sáu mươi sáu kiếm vệ phụ trách trị an kinh cành, vừa hay có phạm vi quản lý là những khu xung quanh sứ quán.
“Chờ một chút, chờ một chút...”
Một quan quân có gương mặt ốm dài cưỡi ngựa dẫn đầu lớn tiếng rống lên từ xa. Dưới sự thôi động Huyền khí, thanh âm vang vọng rõ ràng trong không khí, trong thời gian ngắn đã áp chế toàn bộ tiếng tức giận kêu khóc của đám học viên.
“Các học viên chớ kích động, đừng để bị mắc lừa.”
Quan quân hét một tiếng thật lớn rồi đi ra phía trước đội ngũ nhảy xuống khỏi ngựa, hắn giơ hai cánh tay ra ngăn cản, vẻ mặt lo lắng quát lớn: “Trong khu vực cấm của Đại sứ quán đều đồng đẳng với lãnh thổ nước khác, người xông vào giết không tha. Các ngươi cứ tiến lên như vậy, nếu bị bắn chết rồi, đế quốc cũng không bảo vệ nổi các ngươi... Yên tĩnh, chớ có kích động.”
Phía sau hắn, đám binh sĩ của Kình kiếm vệ xếp thành hàng ở sau quan quân ngăn cản các học viên tiến lên.
Lý Tu Viễn ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn giữ được lý trí, hắn dừng lại chắp chiến kỳ hình kiếm xuống mặt đất.
Các học viên bên cạnh hắn lập tức vòng qua đây rồi dừng lại.
Đội ngũ biểu tình có vẻ hơi hỗn loạn nhưng vẫn chậm rãi dừng lại.
“Bổn quan là Kình kiếm vệ chỉ huy sứ Trương Chiêu. Các học viên, đừng nên kích động, đừng để người khác lợi dụng.”
Quan quân gương mặt gầy nhỏ lớn tiếng hô hào.
“Trương đại nhân, chúng ta tới để cứu các bạn học.”
Lý Tu Viễn rất khách khí nói: “Người của Đại sứ quán đế quốc Cực Quang đã bắt các bạn học của chúng ta đi, ta không thể tưởng tượng được các nàng đang phải chịu đựng cực khổ thế nào...”
“Các ngươi phải tin tưởng đế quốc, tin tưởng chính phủ, chúng ta đang cố gắng nghĩ cách cứu viện.”
Chỉ huy của Kình kiếm vệ Trương Chiêu cố gắng giải thích.
“Không chờ nổi nữa...”
“Chúng ta đã đợi tròn ba ngày rồi, phía chính phủ căn bản là đang lừa gạt chúng ta. Cục an ninh, Tuần bổ doanh và cả sáu mươi sáu kiếm vệ đều không có bất kỳ hành động nào. Nếu chính phủ không thể cho chúng ta một cái công đạo, vậy chúng ta tự mình đi lấy...”
“Tiếp tục chờ đợi, đám Văn Tuệ học tỷ sẽ mất mạng đó!” Đôi mắt các học viên đỏ hồng chứa đựng nước mắt giận dữ.
Nếu không phải bị bức vào tuyệt cảnh thì sẽ chẳng ai nguyện ý dùng sinh mệnh trẻ tuổi của bản thân để đi mạo hiểm cả.
“Chúng ta đã cố gắng hết sức nghĩ cách cứu viện rồi, mong hãy tin tưởng chúng ta, các ngươi phải tỉnh táo.”
Trương Chiêu mặt đầy lo lắng, cố gắng dùng ngữ khí ôn hóa khuyên bảo: “Đừng để người khác lợi dụng, đế quốc phải chịu đựng áp lực rất lớn. Bình cấp sắp bắt đầu rồi, bây giờ tuyệt đối không thể vì nhỏ mà mất lớn, các ngươi đều là người trẻ tuổi đọc sách luyện kiếm, ngàn vạn lần không nên vì xúc động nhất thời mà bỏ phí sinh mệnh và tiền đồ sáng lạng của bản thân.”
Lý Tu Viễn cố gắng áp chế sự kích động và lo lắng trong nội tâm của mình, sau đó cất cao giọng nói: “Trương đại nhân, chúng ta nguyện ý tin tưởng chính phủ, thế nhưng thực sự không chờ nổi nữa. Đế quốc Cực Quang cầm thú này hoàn toàn không có nhân tính, bọn hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Yêu cầu của bọn ta rất đơn giản, chỉ muốn bạn học của chính mình có thể sống sót đi ra khỏi tòa ma quật này mà thôi.”
“Mọi người chờ một chút. Như vậy đi, bây giờ ta sẽ lập tức đi can thiệp.” Trương Chiêu khẽ cắn môi, lớn tiếng nói.
Sau đó hắn xoay người lại, cách xa khỏi Kình kiếm vệ ở sau lưng rồi cởi bỏ kiếm trên người xuống, đi về phía Thần tiễn thủ quan quân của Cực Quang ở phía xa.
Ánh mắt của các học viên theo sát thân ảnh hắn.
Chỉ thấy Trương Chiêu nói gì đó với Thần tiễn thủ quan quân của Cực Quang, dường như hai người đã khắc khẩu với nhau. Quan quân Cực Quang kia đắc ý cười lớn, phun một ngụm đàm lên trên mặt Trương Chiêu. Trương Chiêu giận dữ nói gì đó, quan quân Cực Quang kia liền chỉ vào mũi Trương Chiêu chửi ầm lên, sau đó đưa tay lên tát một cái vào mặt Trương Chiêu...