“Cút.”
Thanh âm hét lớn kiêu ngạo mà bá đạo của quan quân Cực Quang kia nổ vang trong không khí: “Giao người là chuyện tuyệt đối không thể. Hôm nay những ma bệnh Bắc Hải các ngươi, ai dám bước qua khu vực cấm một bước, lão tử lập tức biến hắn thành con nhím.”
Trong mắt Trương Chiêu tóe lên tia lửa giận, thế nhưng cuối cùng vẫn lui về sau.
Lúc này, đôi mắt dưới lớp mặt nạ của đám binh sĩ Kình kiếm vệ cũng toát lên vẻ giận dữ.
“Các học viên, cho chúng ta thêm chút thời gian...”
Hắn nghiến răng nói: “Lấy đại cục làm trọng, vinh nhục của cá nhân không đáng là gì, ta đây liền đi...”
Lời còn chưa dứt.
“Nhìn xem, là đám người Văn Tuệ học tỷ...”
Đột nhiên Cam Tiểu Sương thét lên một tiếng chói tai, tay chỉ về phía Đại sứ quán của Cực Quang.
Tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt nàng.
Chỉ thấy cửa chính Đại sứ quán của Cực Quang không biết từ lúc nào đã đẩy lên bốn cái giá, trên mỗi một cái giá đều treo một người quần áo rách tươm lộ ra da thịt trắng nõn hiện lên đầy vết máu, hiển nhiên đã phải chịu sự tra tấn tàn khốc.
Tóc các nàng xõa xuống che kín gương mặt nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra được, hẳn là bốn nữ học viên bị bắt vào ba ngày trước...
“Ha ha, không phải hôm nay các ngươi muốn cứu người sao?” Quan quân Cực Quang nọ giễu cợt cười rồi cất giọng mỉa mai.
Hắn giơ tay nắm lấy gương mặt một nữ tử bị treo trên giá giương cao lên, mái tóc rối tung rơi xuống lộ ra một gương mặt trẻ tuổi thanh tú nhưng lại trắng bệch như tờ giấy.
Quan quân cười lạnh, gương mặt mang theo vẻ khiêu khích và trào phúng, nói: “Người ở đây này, chúng ta đã chơi chỉ còn một hơi thở. Nếu các ngươi có can đảm thì cứ tới đây mà cứu, nếu không thì trong thời gian một nén hương sau, trên người các nàng sẽ cắm đầy mũi tên của đế quốc Cực Quang.”
Đám người Cực Quang cười vang.
“Là Văn Tuệ.”
Lý Tu Viễn vốn đang cật lực khắc chế lý trí liếc mắt một cái liền nhận ra, gương mặt của nữ học viên đang bị nắm lấy chính là người yêu thanh mai trúc mã Liễu Văn Tuệ của hắn, Lý Tu Viễn chỉ cảm thấy máu nóng đang dồn lên não.
Người trong lòng hắn đến manh áo cũng không đủ che thân, sự tra tấn tàn nhẫn đến vậy, ngay cả là nam nhân cũng không chịu đựng nổi.
Hai mắt hắn như muốn nứt ra, hoàn toàn đánh mất lý trí mà trực tiếp xông ra ngoài.
Trương Chiêu kinh hãi vội vã ngăn lại. Thế nhưng sao mà ngăn được?
Tuy Lý Tu Viễn trẻ tuổi nhưng cũng là học viên cao cấp, nằm trong danh sách năm mươi người đầu tiên của Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến, có tu vi cảnh giới bán bộ tông sư. Dưới sự cuồng nộ, hắn đã bộc phát ra tốc độ tựa thiểm điện, thoáng cái đã xông qua khu vực cấm Đại sứ quán Cực Quang.
“Không xong rồi.”
Trương Chiêu kinh hãi.
Vút vút vút!
Tiếng xé gió đã vang lên.
Thần tiễn thủ của Cực Quang ở đối diện không chút do dự giương cung bắn.
Lý Tu Viễn rút kiếm ra đỡ lấy, điên cuồng lao lên...
Phốc phốc!
Có mũi tên đã bắn trúng thân thể hắn.
Dường như hắn vẫn chưa tỉnh táo lại, cao giọng quát ầm lên: “Văn Tuệ, Văn Tuệ, ngươi ráng chịu đựng... Ta tới cứu ngươi.”
Thiếu niên nhiệt huyết rơi vào trong mưa tên.
Vốn dĩ các học viên đã thoáng tỉnh táo lại dưới nỗ lực trấn áp của Trương Chiêu, thế nhưng lần này lại không thể tỉnh táo được nữa.
“Xông lên, cứu người.”
“Xông!”
Đám người Cam Tiểu Sương ở trước mặt điên cuồng xông lên. Cục diện đại loạn.
Trương Chiêu vừa nhìn liền biết sắp đại loạn rồi.
Trong lúc đó, tâm tư Trương Chiêu thay đổi nhanh chóng, không chú ý tới mệnh lệnh của thượng cấp nữa, cũng không kịp nghĩ tới tiền đồ của bản thân. Hắn quyết định thật nhanh, lớn tiếng quát: “Kình kiếm vệ nghe lệnh, nghe quân lệnh của ta rút kiếm bảo hộ các học viên, bảo vệ các học viên...”
Lời còn chưa dứt, hắn đã rút kiếm lao ra cứu Lý Tu Viễn.
Binh sĩ Kình kiếm vệ đã sớm tràn ngập nhiệt huyết và lửa giận, nhận được mệnh lệnh liền không chút do dự đồng loạt rút kiếm tiến lên, cầm kiếm đỡ lấy mưa tên.
Nhất thời cục diện liền đại loạn.
Dưới mưa tên đã có học viên và binh sĩ Kình kiếm vệ trúng tên.
Đế quốc Cực Quang tín ngưỡng Vũ Thần, đa số võ giả trong đế quốc đều là tiễn sĩ, nổi tiếng người người đều là bách phát bách trúng. Mà có thể được đề bạt đến làm tiễn thủ trong sứ đoàn của đế quốc Bắc Hải đều là thần xạ thủ trong thần xạ thủ, cung tên trong tay cũng là đặc chế từ luyện kim chi vật có uy lực vô cùng lớn, cho dù có là Đại vũ sư thì cũng khó mà chống đỡ nổi. Huống chi là các học viên?
“Ha ha ha ha...”
Tên quan quân Cực Quang ở đối diện kia cười lớn: “Người vượt qua khu vực cấm đều phải chết, giết, giết sạch.”
Nhìn đám học viên trúng tên rồi nằm xuống, hai mắt Trương Chiêu, chỉ huy Kình kiếm vệ như muốn nứt ra.
Đúng lúc này...
“Các bạn học thiếu niên, phong hoa chính mậu, kiếm sĩ khí phách, chỉ trích Phương Tù, chỉ điểm giang sơn, kích dương xung trận, phẩn thổ minh nhật vạn hộ hầu..."
Trương Chiêu nghe thấy một tiếng huýt sáo trong trẻo thật dài vang lên từ phía sau.
Trong thời khắc hỗn loạn đầy nguy cơ như thế, tiếng huýt sáo này lại như kiếm kêu boong boong kích động lòng nhiệt huyết, thiếu đốt lên tình cảm mãnh liệt, ào ào truyền vào tai Trương Chiêu. Trong nháy mắt, trong lòng vị Chỉ huy sứ của Kình kiếm vệ, một trong sáu mươi sáu kiếm vệ bỗng dâng lên nghĩa khí ngút trời.