Vút!
Một tiếng xé gió vang lên.
Thân ảnh màu trắng bay vút qua người Trương Chiêu. Giao động năng lượng thật mạnh.
Trương Chiêu chấn động trong lòng.
Hắn thấy thân ảnh kia nhanh như thiểm điện, vọt tới bên cạnh Lý Tu Viễn đã trúng mấy mũi tên, chân người nọ lảo đảo một cái liền đỡ lấy trước đám học viên, ngón tay búng ra, một vòng nước màu xanh lam bao phủ trên đầu Lý Tu Viễn.
Thân ảnh áo bào trắng nọ phất ống tay áo lên, vô số vòng nước màu xanh lam bay ra ngoài, từng cái bao trùm lấy từng học viên bị thương.
“Đó là cái gì?” Trương Chiêu ngẩn ra.
Cùng lúc đó, một phát hiện khác đã khiến vị Chỉ huy sứ của Kình kiếm vệ này rơi vào nỗi khiếp sợ to lớn.
Không biết từ lúc nào mà toàn bộ mũi tên đoạt mệnh bắn tới từ đối diện đã lơ lửng trong không trung, tựa như rơi vào một ao đầm ốc sên vậy, khó mà nhúc nhích được, nó không rơi xuống nhưng cũng không tiếp tục tiến lên.
Cảnh tượng này biến hóa quá kỳ lạ và quỷ dị.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trương Chiêu chấn kinh trong lòng.
Còn chưa kịp đợi hắn phản ứng lại, xung quanh đã vang lên vô số tiếng kêu đau đớn.
Hắn thấy từng mũi tên trên người học viên và binh sĩ Kình kiếm vệ đang tự động rút ra từ vết thương, sau đó bay ngược trở về.
Những mũi tên rút ra từ trong máu thịt để lại một lỗ máu, thế nhưng trong nháy mắt sau, vòng nước màu xanh lam trên đầu bọn hắn thả ra lực lượng dung nhập vào trong cơ thể. Cơ hồ chỉ trong vài tức, vết thương do mũi tên dây ra đã hoàn toàn biến mất, vẻ thống khổ trên mặt những người bị thương cũng biến mất, từng người đều trố mắt lên nhìn nhau.
“Đi!”
Thân ảnh áo bào trắng khẽ đánh ra một chưởng.
Những mũi tên trong không khí và những mũi tên dính máu bay ngược ra lập tức gia tốc.
Tiếng xé gió này còn chói tai hơn cả tiếng do cung tên đặc chế của đám người Cực Quang tạo ra.
Phốc phốc phốc!
Tiếng mũi tên đâm vào thân thể liên tiếp vang lên, máu tươi bắn ra tung tóe.
Chỉ thấy tại cửa vào của Đại sứ quán Cực Quang, trận hình thần tiễn thủ tràn ngập tính tiến công trở nên giống như những mầm non trong bão tố. Trong nháy mắt đã bị những mũi tên bay ngược lại thu gặt, giáp trụ trên người cứ như một tờ giấy mỏng manh bị xé rách ra, trực tiếp bắn nổ cả giáp trụ và máu thịt bọn hắn, hoàn toàn không đỡ nổi một kích...
Thần tiễn thủ môn của Cực Quang có tu vi tinh thâm, vậy mà ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã chân cụt tay đứt.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Người tàn sát trong nháy mắt liền biến thành người bị tàn sát.
Một nghìn tên thần xạ thủ của Cực Quang, một giây trước còn nghe răng cười, lấy việc sỉ nhục bọn hắn làm niềm vui, một giây sau đã biến thành cỗ thi thể không đẩy đủ ngã ngổn ngang xuống vũng máu.
Chỉ có một người còn sống.
Đó chính là quan quân Cực Quang ngang ngược tàn bạo.
Một mũi tên bắn về phía thân thể hắn.
Nụ cười tàn nhẫn trên gương mặt hắn còn chưa kịp biến mất thì cũng đã ngưng đọng lại.
Mùi máu tanh xung quanh kích thích thần kinh hắn, mà điều làm khiến thần kinh hắn run rẩy hơn chính là bóng người khoác một thân trường bào trắng như tuyết này.
Trường bào trắng không dính một hạt bụi, thân thể thon dài cao ngất, mái tóc dài đen nhánh và gương mặt mang một chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc.
Người này bình tĩnh đứng đó, giống như một pho tượng tử thần vô tình mà thu gặt sinh mạng.
Xạ thủ quan quân đã ý thức được rằng có cường giả cấp cao nhất ra tay.
Lý Tu Viễn và các bạn học của hắn rơi vào sự rung động to lớn, bọn hắn vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Vốn dĩ bọn hắn đã chuẩn bị đi chịu chết, trong một cuộc chiến đấu hỗn loạn như vậy, nếu như có thể liều mạng giết được một hai tên thần xạ thủ Cực Quang thì đã hời lắm rồi, nếu không làm được thì cũng chỉ có thể dùng sinh mệnh trẻ tuổi, máu tươi và thân thể giập nát của bản thân đánh thức những thị dân mơ hồ, cùng với những đế quốc không chút chí tiến thủ.
Trong đám người bọn hắn đã có người bị mũi tên bắn trúng nơi yếu hại, trong hoảng hốt dường như ý thức đã thấy được cái bóng của tử thần.
Nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ to lớn nuốt sống lấy bọn hắn.
Thế nhưng trong nháy mắt ấy, mọi thứ đều đã nghịch chuyển một cách khó mà tin được.
Bọn hắn đã sống.
Đối thủ đã chết.
Tất cả đều chỉ bởi vì thiếu niên khoác trường bào trắng kia vọt tới phía trước. Bọn hắn vừa nghe thấy gì đó?
“Kháp đồng học thiếu niên, phong hoa chính mậu, kiếm sĩ khí phách, chỉ trích Phương Tù, chỉ điểm giang sơn, kích dương xung trận, phẩn thổ minh nhật vạn hộ hầu..."
Mỗi một chữ đều như đánh trúng vào tim bọn hắn.
Đây là đang nói bọn hắn sao?
“Là Cổ Thiên Lạc, là hắn...”
Đột nhiên Cam Tiểu Sương hoàn hồn, cất tiếng kinh hô.
Vốn dĩ ngực nàng vì bị trúng một mũi tên mà nằm xuống chờ chết, thế nhưng bây giờ ngoại trừ quần áo bị rách, vết thương trên ngực nàng đã sớm biến mất, dạ thịt vẫn trắng nõn như trước không để lại chút vết tích nào.
Thiếu nữ che ngực kinh ngạc nói: “Là hắn, Cổ Thiên Lạc bình bình vô kỳ.” Cổ Thiên Lạc bình bình vô kỳ?
Chỉ huy sứ Trương Chiêu của Kình kiếm vệ giật mình.
Một cái tên thật kỳ lạ.
Bốn chữ ‘bình bình vô kỳ’ là tôn hiệu sao?
Làm gì có cao thủ nào thích dùng bốn chữ như vậy để làm tôn hiệu chứ?
Trừ phi đầu óc của hắn... hơi có vấn đề.
Hơn nữa, vì sao chẳng bao giờ nghe nói có một nhân vật như vậy ở trong đế đô?
Chỉ là việc này cũng không cần gấp. Quan trọng hơn là thực lực của người này cũng quá cao rồi.
Một ý niệm có thể thuấn sát một thần xạ thủ tinh nhuệ của đế quốc Cực Quang.
Đây là nhân vật có cấp bậc cỡ nào chứ?
Đại tông sư đỉnh phong sao?
Hay là cao hơn nữa?
Trương Chiêu càng nghĩ lại càng mơ hồ.
Bên kia, xạ thủ quan quân của Cực Quang cũng đã tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ.
Hắn từng bước một lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo trắng như thể nhìn thấy ma quỷ, cả người run bần bật.
“Ngươi... ngươi là ai, ngươi... ngươi dám...”
Dáng vẻ kinh sợ như một con tiểu bạch thỏ bị ác lang dồn vào chân tường.