Lâm Bắc Thần không để ý đến mà từng bước từng bước tiến lại gần.
Xạ thủ quan quân giận dữ hét lên: “Ngươi... ngươi không được qua đây...”
Hắn đưa tay nắm lấy cần cổ Liễu Văn Tuệ đang hôn mê, nói: “Ngươi mà qua đây thì ta sẽ giết nàng, ngươi...”
Phốc!
Kiếm quang chợt lóe lên! Tay phải của xạ thủ quan quân trực tiếp bị chém đứt.
“A...”
Tay trái của xạ thủ quan quân bịt lấy cổ tay phải kêu lên thảm thiết.
“Vẫn còn không cứu người?”
Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn Lý Tu Viễn.
“A, đúng rồi, Văn Tuệ...”
Lý Tu Viễn và các học viên vội vã xông lên, ba chân bốn cẳng chém đứt xiềng xích cứu ra bốn nữ đồng học bị treo bên trên.
Có người phủ thêm lớp áo bào bên ngoài che đi vết thương và nửa thân trần mềm mại của các nàng.
Lâm Bắc Thần phất tay, lại có bốn đạo thủy hoàn thuật bắn ra, rơi xuống trên đầu các nàng, thương thế cấp tốc khôi phục, bốn người cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
“Tu Viễn học trưởng...”
Liễu Tuệ Văn mở to mắt, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Không phải sợ, tất cả đã có ta.”
Lý Tu Viễn ôm chặt người mình thương vào lòng, nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”
“Tiền bối...”
Chỉ huy sứ Trương Chiêu của Kình kiếm vệ bước nhanh về phía trước, hành lễ sau lưng Lâm Bắc Thần rồi nói: “Đa tạ tiền bối...”
Lâm Bắc Thần trực tiếp ngắt lời hắn, nói: “Đánh lại.” Trương Chiêu ngẩn ra.
Lâm Bắc Thần chỉ chỉ xạ thủ quan quân ở đối diện, nói: “Kiếm sĩ Bắc Hải không thể nhục, một cái tát ban nãy, đánh lại đi!”
Trương Chiêu lập tức phản ứng lại, vị cao thủ thần bí này là muốn ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, để hắn phát tiết lại toàn bộ những nhục nhã mà hắn chịu đựng khi trước. Trong lòng hắn thoáng cảm động, sau lại do dự, khó xử nói: “Thân phận của tại hạ đặc thù, không thể ra tay với sứ giả nước khác.”
Lâm Bắc Thần nghiêng đầu nói: “Cũng đúng.”
Hắn nhìn về xạ thủ quan quân phía xa kia, nói: “Qua đây, quỳ xuống xin lỗi.” Xạ thủ quan quân che lại chỗ cánh tay bị đứt, cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Vẻ mặt hắn dữ tợn nhìn về phía Lâm Bắc Thần, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi là người phương nào? Dám giết dũng sĩ của đế quốc Cực Quang ta, đế quốc Cực Quang tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này. Ngươi chờ xem đi, chẳng mấy chốc nữa sẽ có người tới tìm người báo thù...”
Lời còn chưa dứt.
Vút!
Tiếng sấm rền vang lên.
Trong Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang, một đạo tiễn quang phá không kéo tới.
Mũi tên này không sáng cũng không nhanh, thế nhưng mang theo khí thế có thể trực tiếp bắn nát vùng thế giới này đâm thẳng tới Lâm Bắc Thần.
Những nơi tiễn quang đi qua đều lưu lại một vết tích mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ở lông đuôi mũi tên, phảng phất như hư không đã bị phá nát.
Không một ai có thể miêu tả được phong thái của mũi tên này, giống như là không có từ ngữ nào có thể hình dung được sự kinh diễm của nó.
Dù cho đạo tiễn quang này không nhắm về phía Trương Chiêu và đám người Lý Tu Viễn, dù cho tiễn quang còn chưa bắn tới, thế nhưng linh hồn bọn hắn đã sợ tới mức sản sinh ra ảo giác. Trong chớp mắt này, dưới trùng kích, linh hồn của chính mình cũng bị xé rách rồi kéo ra khỏi cơ thể.
Có thể nghĩ tới, ‘Cổ Thiên Lạc bình bình vô kỳ’ nhận trực diện một mũi tên này đã phải chịu đựng áp lực cơ nào.
Xạ thủ quan quân mừng như điên.
Vị đại nhân kia ra tay rồi.
Đại cục đã định.
Tốc độ chảy của thời gian dường như chậm lại trong nháy mắt. Đây là một cảm giác rất khó mà diễn tả được bằng lời.
Tất cả mọi người đều thấy rõ Cổ Thiên Lạc chậm rãi vươn ngón tay ra chỉ về phía đạo tiễn quang đang bắn tới kia.
Điên rồi sao?
Trương Chiêu và đám người Lý Tu Viễn giật mình.
Đây là muốn... Dùng máu thịt đón lấy một mũi tên kinh thiên động địa này sao?
Cho dù thực lực có mạnh, tu vi cao, tướng mạo đẹp trai thì cũng không cần chết như vậy chứ?
Ầm! Một tiếng nổ vang lên.
Tầng tầng lớp lớp ánh sáng điên cuồng bạo phát tại nơi mà đạo tiễn quang kia tấn công tới.
Khí lãng mãnh liệt bắt đầu khởi động giống như muốn thổi bay thân hình Lâm Bắc Thần đi, thế nhưng ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không thể lay động.
“Ha ha...”
Lâm Bắc Thần cực kỳ am hiểu tinh tuy của việc ‘ngụy trang’, trong giọng nói mang theo vẻ thất vọng: “Thần xạ của Vũ thần hệ? Cũng chỉ vậy mà thôi.”
Một nháy mắt sau. Răng rắc!
Tiễn quang hóa thành một mũi tên màu xanh lục đậm, sau đó vỡ này từng đoạn rơi xuống.
Hai con ngươi của xạ thủ quan quân co rụt lại tựa như bị sét đánh trúng vậy.
Một kích của thần xạ, nát rồi.
Đó là ‘Phá Thiên Thần Xạ’ làm nên tên tuổi của Thành đại nhân đó, vậy mà lại bị người Bắc Hải đeo mặt nạ này trực tiếp điểm một cái liền nát?
Đó là lực lượng khủng bố vô song cỡ nào chứ?
Xạ thủ quan quân bắt đầu luống cuống.
Chẳng lẽ là tiên nhân của đế quốc Bắc Hải xuống đây?
Không thể nào chứ.
Lục đại thần tiên của đế quốc Bắc Hải thân ở nơi nào đã là chuyện rõ như ban ngày.
Hơn nữa mỗi vị đều có gút mắc về lợi ích, không thể nào tham dự vào chuyện này.
Vây người trước mắt này...
Ngay lúc xạ thủ quan quân tâm tư kinh hãi, không biết phải đối diện với Lâm bắc Thần ra sao thì hắn lại ra tay tiếp.
“Nếu đã ra tay, vậy sao còn chưa lăn ra đây.”
Hắn đưa tay nắm chặt trong hư không.
Một thanh ngân kiếm lớn huyễn hiện lên trong tay hắn. Một kiếm chém ra.
Một đạo kiếm khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tựa như cuồng phong phá không chém ra, trực tiếp chém xuống Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang.
“Làm càn.”
Giữa Đại sứ quán khẽ truyền đến tiếng quát thâm trầm.
Lại có một đạo tiễn quang phá không kéo tới va chạm vào kiếm khí.