Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1213 - Chương 1213: Phá Hỏng Quy Củ

Chương 1213: Phá hỏng quy củ

Ầm!

Tiễn quang bị nghiền nát trong nháy mắt.

Dư thế của kiếm khí không dứt mà hung hăng đánh vào Đại sứ quán của Cực Quang, trong nháy mắt năng lượng trên vòng bảo vệ liền sáng lên.

Ầm ầm!

Đại địa chấn động.

Trong chớp mắt này, cho dù Đại sứ quán của các quốc gia khắc cách tận mấy khu phố cũng cảm nhận được năng lượng bạo liệt kèm theo đại địa rung chấn.

Cũng trong chớp mắt này, rất nhiều cường giả võ đạo cảm nhận được sự tồn tại của cuộc chiến.

Trái tim Trương Chiêu treo trên cổ họng như muốn nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Hắn và các học viên đều cảm thấy, trong chớp mắt này, độ sáng của vòng bảo vệ Đại sứ quán đế quốc Cực Quang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà sụt giảm.

Nó mang ý nghĩ như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng. Năng lượng của Huyền văn trận pháp trên vòng bảo hộ sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Mà đúng lúc này, kiếm thứ hai của Lâm Bắc Thần đã phá không chém ra.

Động tác của hắn cực kỳ tùy ý, chỉ là một đường chém vô cùng đơn giản, thế nhưng kiếm khí phá không mà ra lại nhanh hơn, lớn hơn và mạnh hơn cả kiếm đầu tiên.

“Không nên khinh người quá đáng.”

Trong Đại sứ quán đế quốc Cực Quang, người đã bắn mũi tên kia lại phát ra tiếng rống giận.

Vút vút vút vút vút vút vút!

Thất Tinh Liên Châu.

Bảy đạo tiễn quang nối đuôi nhau như một đường thẳng xuất hiện trên kiếm khí. Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Cơ hồ bảy tiếng nổ lớn song song vang lên.

Tiễn quang bị nghiền nát.

Kiếm khí vẫn dư thế không suy như trước, hung hăng đánh lên năng lượng của vòng bảo hộ Đại sứ quán.

Vòng sáng bảo hộ màu cam lóe sáng mãnh liệt, sau đó... Răng rắc!

Quất sắc quang mang như ngọc lưu ly bị phá toái thành nhiều mảnh nhỏ nổ tung trong hư không, sau đó tung bay ra ngoài.

Kiếm khí còn sót lại trực tiếp đánh nát cửa chính của Đại sứ quán Cực Quang sau đó còn hủy luôn một quảng trường nhỏ tại đình viện đằng sau cánh cửa. Lúc này lực phá hoại mới biến mất, trên mặt đất cũng đã bị đánh ra một vết kiếm lớn đen kịt.

Tường và đình viện ở hai bên vết kiếm cũng đã nghiêng ngả muốn sập.

Vô số thân ảnh tựa như tổ ong vò vẽ bị đâm chọc lao ra khỏi Đại sứ quán. Một người cầm đầu mặc áo tang, sắc mặt trắng bệch, thân hình vừa gầy vừa dài, mái tóc màu vàng ảm đạm, ngũ quan âm nhu, thần sắc hung ác nham hiểm.

Trong tay hắn cầm theo một cây trường cung bằng gỗ màu xanh lục nhạt, biểu vừa khiếp sợ mà phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.

Phía sau hắn toàn bộ đều là cao thủ trong Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang. “Phác đại nhân...”

Xạ thủ quan quân bị chém đứt tay giống như gặp được lão cha vậy, liều mạng bò lăn trên đất tiến về phía cường giả mặc áo tang.

Lâm Bắc Thần cũng không hề ngăn cản.

Ánh mắt của hắn rơi lên người cường giả mặc áo tang cầm mộc cung.

Người đó chợt cảm thấy bản thân như đang bị hai thanh thần kiếm kề ngay cạnh trái tim vậy, ớn lạnh cả người nhưng không thể ngăn chặn được suy nghĩ trong lòng.

“Tại hạ là Tổng võ quan sứ đoàn Bắc Hải của đế quốc Cực Quang, ‘Phá Thiên Thần Xạ’ Phác Bộ Thành.”

Cường giả áo tang tay cầm mộc cung cưỡng chế sự tức giận, cất cao giọng nói: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

Trên mặt Lâm Bắc Thần lộ ra vẻ cổ quái. Phiêu Bất Thành? Chẳng lẽ là một tên thái giám? Cái tên này vừa nghe liền biết không phải dạng người tốt lành gì.

“Ta chỉ là một người bình thường, một người Bắc Hải tầm thường không gì khác lạ mà thôi.”

Lâm Bắc Thần thản nhiên nói.

“Các hạ thân là người Bắc Hải, thế nhưng vì sao lại muốn giết tiễn sĩ của Cực Quang ta, hủy đi trận pháp của Đại sứ quán ta?”

‘Phá Thiên Thần Xạ’ Phác Bộ Thành trầm giọng chất vấn. Lâm Bắc Thần cười cười.

“Ngươi còn mặt mũi mà hỏi câu này sao?”

Hắn nhẹ nhàng gõ gõ thanh kiếm trong tay, nói: “Giao toàn bộ hung thủ giết hại các học viên ra đây, sau đó chịu nhận lỗi, vậy thì việc hôm nay coi như tạm thời kết thúc, nếu không chỉ cần nằm trong Đại sứ quán Cực Quang thì chó gà đều không tha.”

“Ngươi...”

‘Phá Thiên Thần Xạ’ Phác Bộ Thành tức giận, nói: “Các hạ tàn sát hơn ngàn thần xạ thủ, trọng thương Triệu Hạo, võ quan của Đại sứ quán, vậy mà vẫn còn hùng hổ dọa người như vậy. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đế quốc Cực Quang ta không có người sao?”

“Ta không nói nhảm với người.”

Lâm Bắc Thần dễ dàng khống chế khí chất bức bách, nói: “Ngươi chỉ cần trả lời, giao hoặc không giao.”

Trong nháy mắt này, ‘Phá Thiên Thần Xạ’ Phác Bộ Thành cảm nhận được rõ sát ý không chút che giấu trong giọng nói của đối phương.

Đây là một kiếm sĩ Bắc Hải cường đại đến đáng sợ.

Ít nhất cũng là tu vi võ đạo bán bộ thiên nhân, mà hắn chẳng qua chỉ có tu vi võ đạo đại tông sư đỉnh phong mà thôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương. Sao mà xử lý được chứ?

“Hai nước giao chiến, không nhục đại sứ.”

Phác Bộ Thành cắn răng gượng nói: “Ngươi cứ ức hiếp chúng ta như vậy, có biết hậu quả là gì không? Phá hư quy củ...”

Lời còn chưa dứt.

Trong không khí, một bạch ảnh quỷ dị chợt lóe lên. “Quy củ cái con khỉ ấy.”

Lâm Bắc Thần đã đến trước mặt Phác Bộ Thành, giơ tay vồ một cái đã chộp được mộc cung màu xanh lục nhạt của người nọ vào trong tay, sau đó nhấc chân đạp một cái liền trực tiếp đạp bay toàn bộ mũi tên của cường giả tiễn đạo nổi danh khắp thủ đô đế quốc Cực Quang.

Bình Luận (0)
Comment