Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1214 - Chương 1214: Ta Không Nói Nhảm Với Ngươi

Chương 1214: Ta không nói nhảm với ngươi

Ầm ầm!

Thân hình Phác Bộ Thành nặng nề nện xuống giữa Đại sứ quán làm sụp hẳn một mặt tường, một ngọn núi và ba tòa lầu các, sau đó hắn rơi xuống bụi đất không rõ sống chết.

Mà những cao thủ của Đại sứ quán Cực Quang khác, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có đã bị nghiền ép.

Đây chính là sự nghiền ép của của cấp bậc Thiên nhân đối với thần tiên dưới cấp võ giỏ.

Cho dù là cảnh giới đại tông sư đỉnh phong khiến vô số võ giả chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, ở trước mặt cường giả cảnh giới thiên nhân cũng yếu ớt tựa một đứa trẻ sơ sinh vừa mới được sinh ra.

Xạ thủ quan quân Triệu Hạo kia toát ra một tia mồ hôi lạnh chảy xuôi xuống theo thái dương.

“Qua đây quỳ xuống, xin lỗi.”

Lâm Bắc Thần nhìn hắn, nói: “Đừng để ta phải nói đến lần thứ hai.” Cả người xạ thủ quan quân Triệu hạo run lên bần bật.

Dường như ý chí của hắn vẫn còn muốn chống cực, thế nhưng thân thể hắn lại không tự chủ được mà đi tới, ‘bịch bịch’ hai tiếng quỳ xuống trước mặt Chỉ huy sứ Trương Chiêu của Kình kiếm vệ.

“Xin lỗi.”

Triệu Hạo dập đầu một cách nặng nề, lớn tiếng nói.

Trương Chiêu không biết nên ứng phó như thế nào.

“Tiếp tục chuộc tội với bốn nữ hài tử.”

Thanh âm lạnh như băng của Lâm Bắc Thần lại vang lên.

Xạ thủ quan quân Triệu Hạo quỳ bò qua, đi tới trước mặt Lý Tu Viễn và Liễu Văn Tuệ nặng nề dập đầu, khẩn cầu nói: “Ta sai rồi, tha cho ra đi, ta...”

Xẹt!

Trong mắt Liễu Văn Tuệ toát ra vẻ hận thù, rút trường kiếm bên hông Lý Tu Viễn ra, một kiếm đâm về phía Triệu hạo.

Kẻ không bằng cầm thú này không chỉ sát hại nhiều bạn học như vậy, mà trong ba ngày qua còn gây ra nỗi sỉ nhục cả đời khó quên cho nàng bà ba nữ hài tử khác. Cho dù có thiên đao vạn quả hắn ra thì nỗi cừu hận trong lòng nàng vẫn khó mà tiêu trừ được.

“Không...”

Xạ thủ quan quân Triệu Hạo kinh hô muốn tránh đi, thế nhưng uy áp đến từ Lâm Bắc Thần gắt gao trấn giữ hắn lại, đến cả một ngón tay cũng không cử động được.

Phốc!

Trường kiếm đâm vào tim hắn.

Xạ thủ quan quân Triệu Hạo cúi đầu nhìn ngực mình bị cắm một thanh kiếm, há miệng như muốn nói gì đó.

Xẹt!

Liễu Văn Tuệ trực tiếp rút kiếm ra, sau đó chém xuống nhát nữa.

Lần này trực tiếp chém bay đầu hắn đi.

Liễu Văn Tuệ vẫn chưa giải được hận, đá bay cả thi thể đi.

“Văn Tuệ...”

Lý Tu Viễn đi qua cầm lấy tay người yêu.

Liễu Văn Tuệ cũng trực tiếp đi tới phía sau Lâm Bắc Thần, ôm kiếm cúi người nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”

Lâm Bắc Thần khoát tay nói: “Nếu ta không có một thân thực lực vô địch này thì chưa chắc ta có dũng khí đó. Thế nhưng đám người Lý Tu Viễn lại dám đứng ra, người nên cảm tạ bọn hắn mới đúng. Vào lúc người bị giam trong ngục, bọn hắn đã phải đối mặt với áp lực lớn nhất trên đời, thế nhưng chưa từng nghĩ tới từ bỏ. Nếu hôm nay ta không bắt gặp được cuộc biểu tình này thì căn bản là ta sẽ không biết chuyện của ngươi...”

Nói đến đây, Lâm Bắc Thần chậm rãi quay người lại nhìn thiếu nữ với vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, nói: “Hình ảnh Lý Tu Viễn học trưởng phấn đấu quên mình để cứu ngươi, ta nghĩ ngươi hẳn là đã thấy được chứ?”

Trên gương mặt thanh tú của Liễu Văn Tuệ toát lên nét nhu hòa, nàng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Lý Tu Viễn bình tĩnh đứng ở đó, trên gương mặt là vẻ thân thiết pha chút thấp thỏm, trong ánh mắt phảng phất chỉ có mình nàng mà thôi.

Liễu Văn Tuệ lại hành lễ với Lâm Bắc Thần lần nữa, sau đó quay người lại ôm chầm lấy Lý Tu Viễn rồi lần lượt ôm từng bạn học khác.

Thời gian dần trôi qua, ba nữ hài tử được cứu khác cũng dần tỉnh lại từ sự thống khổ.

Lâm Bắc Thần vui mừng âm thầm gật đầu.

Liễu Văn Tuệ này không hổ là một trong những nhân vật lãnh đạo học viên của kinh thành.

Tuy là gặp phải đại nạn nhưng tính cách cứng cỏi, ý chí kiên định, hôm nay cứu nàng ra là đáng giá.

“Đại nhân, tiếp theo nên làm thế nào?”

Lý Tu Viễn trưng cầu ý kiến của Lâm Bắc Thần.

Sự việc đã đến mức này hoàn toàn vượt ra khỏi dự kiến khi bọn hắn tổ chức biểu tình.

Vốn dĩ tưởng rằng ngày hôm nay sẽ cực kỳ gian nan.

Ai ngờ...

Quả thật là vị cứu tinh mà lão thiên ban tặng.

Chỉ là hiện tại cuộc hỗn loạn cũng bị nhốn nháo lớn lên, e là ảnh hưởng của những phong ba tiếp theo cũng sẽ không nhỏ.

“Ha ha, Lý học trưởng, đừng có xa lạ như thế mà, ta chẳng qua chỉ là một tiểu học viên từ ngoại địa tới mà thôi. Năm nay cũng mới là học viện Sơ Cấp năm thứ ba, là một ‘bình bình vô kỳ’ đệ nhất mỹ nam tử mà thôi.”

Nói đến đây, Lâm Bắc Thần khoát khoát tay, nói: “Ngươi gọi ta là Lâm... Cổ học đệ là được rồi.”

Lý Tu Viễn: Tin được ngươi chết liền.

Học viên năm thứ ba của học viện Sơ Cấp có thể mạnh đến vậy sao?

Có điều chuyện này cũng cho thế tính cách của vị cao nhân này rất bình dị và gần gũi, có thể kết giao với người như vậy chính là chuyện may mắn của cuộc đời hắn.

Lâm Bắc Thần lại nói: “Tất cả mọi người giải tán đi, mọi việc cũng đã gần xong rồi.”

Chỉ huy sứ Trương Chiêu của Kình kiếm vệ nghe vậy lập tức thở phào một hơi.

Hắn rất sợ vị tổ tông này giết đến khí thế bừng bừng mà trực tiếp san bằng luôn Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang, vậy sẽ đại loạn mất! mặc dù bây giờ hỗn loạn cũng không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment