“Trước đó... Ách, Cổ học đệ ngươi...”
Lý Tu Viễn không nhịn được nói: “Sau này còn có thể gặp lại ngươi không?” “Có thể chứ.”
Lâm Bắc Thần cực kỳ có hảo cảm với đám học viên này, nói: “Như vậy đi, sau này cho dù không có việc gì nhưng nếu muốn tìm ta thì cứ đi tới ‘có căn tửu lầu’ tại số ba mươi sáu, phố Ngô Đồng rồi nói với chưởng quỹ là muốn tìm ‘bình bình vô kỳ’ Cổ Thiên Lạc, hoặc là ‘không phục chém ta’ Tra Tra Huy, chưởng quỹ sẽ phái người đến tìm ta.”
Hắn nhớ rõ ở ‘Thượng Chuyết Viên’ tại nhai đạo gọi là phố Ngô Đồng.
Trên đường có cái tên ‘có nhà tửu lầu’, đặt lên lần hai mới là ‘có căn tửu lầu’, dường như làm ăn không tồi.
Lâm Bắc Thần quay về liền đánh một trận với chưởng quỹ, khuất phục lão rồi an bài một chút, đám người Lý Tu Viễn tìm tới thì có thể thông báo cho hắn.
Lâm Bắc Thần cảm thấy bản thân giả trang thành Cổ Thiên Lạc cũng rất tốt, tạm thời không muốn bại lộ thân phận thực sự.
“Phố Ngô Đồng, có căn tửu lầu?”
Lý Tu Viễn vui mừng vội vàng ghi nhớ, lúc này mới cáo từ với Lâm Bắc Thần.
Dưới sự động viên của bọn hắn, đoàn biểu tình hơn mười ngàn người rất nhanh liền biến mất ở nhai đạo như những giọt nước mưa rơi vào trong đại dương.
Lúc này Lâm Bắc Thần mới nhìn về phía Chỉ huy sứ Trương Chiêu của Kình kiếm vệ, đùa dai cười hỏi: “Trương chỉ huy sứ, bây giờ trong lòng ngươi là một dấu chấm trong hay là một dấu chấm thang? Có phải trong đầu ngươi đang có rất nhiều dấu chấm hỏi nhỏ không?”
Trương Chiêu: “...”
Hắn do dự một chút rồi thấp giọng nói: “Đại nhân, chuyện này đã bị náo lớn rồi, xin ngài nhanh chóng rời đi. Ta sẽ bẩm báo lên trên, coi như ta chưa từng gặp được ngài, nếu như có thể thì xin ngài hãy nhanh chóng rời khỏi kinh thành đi.”
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, mi tâm khẽ nhíu lại. Đây là muốn gánh tội thay cho hắn sao?
Vậy mà lại là một vị quan tốt.
Biểu hiện của Trương Chiêu ngày hôm nay cũng khiến cho Lâm Bắc Thần rất bất ngờ. Vốn tưởng rằng cẩu quan môn của kinh thành đế quốc không có mấy kẻ tốt lành, đều là đám cẩu thả sợ chết. Không nghĩ tới Trương Chiêu lại nguyện ý vì lời thỉnh cầu của các học viên, vào thời khắc mấu chốt đã quyết đoán rút kiếm chĩa vào đám người Cực Quang, bảo hộ cho học viên.
Là một kiếm sĩ chân chính.
Là một vị quan tốt.
“Ngươi yên tâm, cho dù trời có sập xuống thì ta cũng không sợ.”
Lâm Bắc Thần vẫy vẫy tay với Trương Chiêu, nói: “Kỳ thực ‘bình bình vô kỳ’ Cổ Thiên Lạc chỉ là tên giả của ta mà thôi, ta chính là nhân vật quan trọng có lai lịch lớn, tên thật nói ra sợ hù chết ngươi... Ngươi ghé tai qua đây, ta nói cho ngươi biết.”
Trương Chiêu tò mò, cũng cực kỳ kích động.
Hóa ra Cổ Thiên Lạc thực sự là tên giả.
Quả nhiên vị này có lai lịch không nhỏ, có thân phận đặc thù.
Chẳng lẽ vị ấy là đệ tử của Thiên nhân? Hoặc là truyền nhân của đại thế gia hay tam đại thánh địa của đế quốc?
Nói như vậy thì, mọi chuyện xảy ra tiếp theo, có lẽ hậu hậu quả cũng sẽ không tệ lắm.
Hắn ghé lỗ tai qua.
Lâm Bắc Thần thấp giọng nói: “Kỳ thực ta chính là Lâm Bắc Thần.”
“A?”
Trương Chiêu ngẩn ngơ: “Ai cơ?”
Không nghe rõ sao?
Lâm Bắc Thần không thấy được biểu tình giật nảy mình hay ngưỡng mộ đã lâu trên mặt Trương Chiêu thì không khỏi khẽ nhíu mày.
Đường đường là Chỉ huy sứ của Kình kiếm vệ mà lỗ tai hỏng rồi?
Cuối cùng hắn đành kiên nhẫn và cặn kẽ giới thiệu: “Lâm Bắc Thần đó, chính là đệ nhất thiên kiêu Vân Mộng, siêu cấp Thần Quyến giả, đệ nhất mỹ nam tử của đế quốc, Phong Ngữ đại tổng quản, Thần Điện tế tư, thần kỵ sĩ, dụ ma giả, Tru Ma đệ nhất kiếm, truyền nhân của Kiếm tiên Lâm Bắc Thần.”
Trương Chiêu ngẩn cả ra.
Chuỗi xưng hô này hắn chưa từng nghe nói tới.
Cái tên Lâm Bắc Thần này cũng chưa từng nghe thấy.
Biểu tình ngẩn ngơ của hắn khiến Lâm Bắc Thần càng thêm hoang mang. Có ý gì vậy chứ?
Ngươi chưa từng nghe qua về đại danh của ta sao?
Phi!
Cẩu quan.
Nhất thời Lâm Bắc Thần liền mất đi hứng thú trao đổi với tên cẩu quan này. “Dẫn theo người của ngươi cút đi.”
Lâm Bắc Thần mất đi hứng thú xua xua tay, không nhịn được nói: “Có việc thì đến Thượng Chuyết Viên tìm ta, trời sập xuống có mỹ nam chống đỡ, không cần một Chỉ huy sứ nho nhỏ như ngươi kháng cự, ngươi chỉ cần bẩm báo sự thật là được.”
Thượng Chuyết Viên?
Trương Chiêu lại biết nơi này, đó là một khu nhà cũ có chuyện xưa trong Sư quán khu.
Người này là sứ giả ngoại quốc?
“Hạ quan đã biết, hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”
Trương Chiêu thấy đột nhiên Lâm Bắc Thần trở mặt thì cũng không dám nói nhiều, vung tay lên dẫn người của mình rút lui ra ngoài.
“Chờ đã.”
Lâm Bắc Thần bỗng nói: “Không được tiết lộ thân phận của ta cho những học viên kia.”
Trương Chiêu vội nói: “Dạ dạ dạ, đại nhân.”
Sau đó hắn dẫn theo người Kình kiếm vệ bỏ chạy rồi.
Trước cửa Đại sứ quán đổ nát của đế quốc Cực Quang chỉ còn lại Lâm bắc Thần, Tiêu Bính Cam và bốn người Thiên Thiên, Thiến Thiến.
Không biết từ bao giờ mà ba người khác cũng đã thống nhất đeo lên mặt nạ nửa mặt màu bạc.
“Ca ca ruột à, ‘không phục chém ta’ Tra Tra Huy là ai?”
Tiêu Bính Cam liếm láp đùi gà, tò mò hỏi: “Vì sao tìm ngươi mà lại báo ra cái tên này, chúng ta quen biết người này sao?”
Lâm Bắc Thần quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, nói: “Lúc trước không phải ta đã nói rồi sao? Đây sẽ là tên giả của ngươi.”
Tiêu Bính Cam ngẩn ra, nói: “Ca ca ruột à, tên giả của ta không phải là Kim Thành Võ sao?”
“Vậy hả?”
Lâm Bắc Thần sờ sờ cái ót, hồ nghi nói: “Lẽ nào ta nhớ nhầm rồi? Ài... Bỏ đi bỏ đi, vấn đề không lớn, để Kim Thành Võ chết đi, từ bây giờ tên giả của ngươi là ‘không phục chém ta’ Tra Tra Huy, nhớ cho kỹ.”
“Ồ.”
Tiêu Bính Cam gật đầu.
“Thiếu gia, thiếu gia, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Thiến Thiến hưng phấn không thôi nói.
Với sự hiểu biết về thiếu gia của nàng, đeo mặt nạ cả ngày như vậy, chuyện này chắc chắn vẫn chưa kết thúc.