Lâm Bắc Thần nhìn Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang tan hoang, rồi lại nhìn qua đám thần tiễn thủ của Cực Quang đang run lẩy bẩy, miệng méo xệch.
Bắc Thần cười, sinh tử khó liệu.
“Đương nhiên là muốn thu một chút ích lợi rồi.”
Hắn vung tay lên, nói: “Đi, vào xem xem có thứ gì đáng giá hay không.”
Lâm Bắc Thần mang theo ba đồng bọn nghênh ngang đi vào Đại sứ quán của đế quốc Cực Quang.
Không một ai dám ngăn cản.
Thi thể của một ngàn tên thần xạ thủ và Triệu Hạo vẫn còn nằm trong vũng máu đó.
Khoảng chừng một nén hương sau.
Mấy người Lâm Bắc Thần đi ra từ giữa Đại sứ quán Cực Quang, dường như đã trộm được một con gà mái mập mạp nên khóe miệng cười tươi tới mức sắp nứt ra rồi, sau đó nghênh ngang rời đi.
Một đám người ở ngoài sáng âm thầm quan sát cũng không biết nên nói gì.
Đây là người phương nào mà lại ngông cuồng như thế?
Mười hơi thở sau.
Một con tật hành thú cấp vương kéo theo một cỗ xe ngựa sang trọng chạy đến với tốc độ cực nhanh, sau đó dừng trước cửa Đại sứ quán Cực Quang.
“Người phương nào đã làm nhục Đại sứ quán đế quốc Cực Quang ta?”
Đại sứ của đế quốc Cực Quang khoác trường bào tử kim sắc không chờ nổi nữa nhảy ra khỏi xe ngựa, hắn nhìn đại môn trang viên sứ quán mà phát ra tiếng rống giận dữ.
Hôm nay khi ông ta ra ngoài tiếp một nhân vật quan trọng đã an bài rõ cách ứng phó với việc biểu tình, ai ngờ trên đường đi lại nhận được tin tức, Đại sứ quán lại xảy ra một sai lầm to lớn đến như vậy?
“Ngươi đâu? Tên phế vật Triệu hạo đi đâu rồi?” Cực Quang đại sứ nổi trận lôi đình.
Một gã võ quan của Đại sứ quán do dự chỉ chỉ qua bên cạnh, nói: “Đại... đại đại đại nhân, Triệu Hạo đã chết ở kia rồi.”
Cực Quang đại sứ quay đầu lại nhìn, liền thấy được thi thể không đầu của Triệu Hạo. Chết thật rồi?
Cực Quang đại sứ quay lại nhìn về phía tên võ quan kia, lạnh lùng nói: “Có phải ngươi cảm thấy bản thân rất hài hước hay không?”
Võ quan: ???
Là ngài hỏi Triệu Hạo đã đi đâu, ta bảo với ngài là hắn đã chết.
“Phác Bộ Thành đâu? Thân làm tổng võ quan của sứ quán, vì sao không kháng địch?” Cực Quang đại sứ phẫn nộ quát.
Mấy thần xạ thủ mang cáng cứu thương tới mang ‘Phá Thiên Thần Xạ’ Phác Bộ Thành toàn thân trọng thương, rơi vào hôn mê ra.
Con ngươi Cực Quang đại sứ co rụt lại.
Hắn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện lớn nằm ngoài tầm khống chế. “Khinh người quá đáng mà.”
Cực Quang đại sứ giận dữ thét: “Chuyện này còn chưa kết thúc đâu, đế quốc Bắc Hải phải cho ta một cái công đạo.”
Thượng Chuyết Viên.
Lúc Lâm Bắc Thần xem náo nhiệt trở về, Thất hoàng tử có việc nên đã đi trước.
Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, Dạ Vị Ương đã bí mật lưu lại một bức thư, sau đó rời khỏi khu sứ quán.
Trong thư mật nói, nàng muốn rời khỏi một thời gian ngắn để điều tra rõ ràng thế cục của thần điện trên núi trong kinh thành, chuẩn bị cho việc phong thần sắp tới.
Đồng thời còn nhấn mạnh trọng điểm: buổi tối sẽ không trở về. Lâm Bắc Thần cũng không phải rất bất ngờ.
Dù sao Kiếm Chi Chủ Quân là một nữ thần rất có chủ kiến, đồng thời có lòng xây dựng sự nghiệp rất lớn.
Cho dù là mỗi đêm chiến đấu cũng thế, luôn vọng tưởng nắm giữ chủ động.
Đương nhiên cuối cùng đều không ngoại lệ bị Lâm Bắc Thần dùng côn pháp vô địch đánh bại.
Sau khi trải qua vô số trận chiến đêm khuya, thực lực của Kiếm Chi Chủ Quân đã khôi phục rất nhiều, chỉ cần cẩn thận làm việc thì trong kinh thành này, quả thực không có một ai có thể uy hiếp được nàng.
Lâm Bắc Thần cũng không quá lo lắng.
“Lâm tiểu thiếu, mọi thứ ở trong vườn đã được sắp xếp thỏa đáng cả rồi.”
Sau khi Tiêu Dã bàn giao mọi việc lại cho Vương Trung thì cũng chào tạm biệt Lâm Bắc Thần, nói: “Rời nhà mấy năm rồi, cũng không biết song thân có khỏe mạnh hay không. Tiểu thiếu, ta về thăm nhà một chút.”
Tất nhiên Lâm Bắc Thần sẽ đồng ý, đồng thời lấy ra mười ngàn miếng kim tệ và dặn dò Vương Trung chuẩn bị thêm lễ vật khác, sau đó tự mình tiễn Tiêu Dã rời khỏi Thượng Chuyết Viên.
Lúc này.
“Ting ting, wechat APP thăng cấp hoàn tất.”
“Ting ting, kinh đông thương thành thăng cấp hoàn tất.”
“Ting ting, đào bảo thăng cấp hoàn tất.”
“Ting ting...”
“Ting ting...”
Thanh âm nhắc nhở vang lên liên tiếp ở trong đầu Lâm đại thiếu tựa như tiếng trời.
Lâm Bắc Thần hưng phấn tại chỗ.
Chờ rất lâu rồi rốt cuộc cũng chờ tới được hôm nay, giấc mộng ấp ủ đã lâu cuối cùng cũng thực hiện được...
Hắn thiếu chút nữa đã buột miệng hát.
“Thiến Thiến, nhanh, chuẩn bị nước nóng, thiếu gia ta muốn tắm rửa thay y phục.”
Lâm Bắc Thần chờ không kịp nữa lớn tiếng nói.
Trong cuộc sống không thể thiếu được những nghi thức.
Trước khi sử dụng điện thoại lại lần thứ hai, hắn phải tắm rửa thay y phục, dâng hương... ý là phải làm sạch thân thể.
“Thiếu gia, trong trang viên có linh mạch ôn tuyền chưa đạm lưu hoàng tinh khiết tự nhiên, ngài có muốn thử một chút hay không?”
Vương Trung nhân cơ hội nói.
“A?”
Nhất thời hai mắt Lâm Bắc Thần sáng rực lên.
Linh mạch ôn tuyền?
Có điều kiện thế này, thủy chiến cũng không tệ nha.
Hắn lập tức đổi một bộ quần áo khác, dưới sự dẫn dắt của Vương Trung đi tới một con suối lộ thiên được chắn xung quanh bằng núi giả.
“Cảnh sắc không tồi.”