Nam nhân trung niên mũi ưng thấy vậy, hậm hực dừng tay.
Lâm Bắc Thần đứng bên cạnh cánh cổng thiên nhân, vẻ mặt sát ý nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên mũi ưng.
Đồ chó này không phải người tốt.
Lại có thể ra tay đánh lén?
"Người đâu, Hương Nhi, Tú Nhi, mau tới đây đỡ bể cá Thất Bảo Lưu Ly lên cho ta, nhanh chóng mời 'Linh Bích Đại Vương' cùng 'Phong Hà Tiên Tử' quay về."
Thiếu niên lam sam với vẻ mặt đau khổ nói.
Bên cạnh có hai bé gái thư đồng giống nhau như đúc, giống như búp bê, trắng nõn, trong mặt mũi tinh xảo mang theo quý khí, mặc bộ đồ phúc oa màu đỏ đi tới, tay chân nhanh nhẹn đem cá chạch và hoa sen trên mặt đất, đều thả lại vào trong bể cá lưu ly, ngay cả nước đang chảy trên mặt đất, dưới bí thuật của hai tiểu Thư Đồng cũng đều chảy ngược trở về, quay trở lại bể cá Thất Bảo Lưu Ly.
"Hù hù... may mà đều sống sót."
Người trẻ tuổi lam sam thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Bắc Thần, trong ánh mắt mang theo hiếu kì, cũng có một tia thiện ý, nói: "Ta đã tới tháp thiên nhân Bắc Hải một thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, có người dùng loại phương thức này phá vỡ cánh cổng thiên nhân... Lâm đại thiếu xin yên tâm, đây là ngoài ý muốn, ta sẽ tự mình xử lý, ngươi cứ thoải mái tinh thần, đừng để ảnh hưởng đến việc chứng nhận thiên nhân lát nữa của ngươi."
Lâm Bắc Thần gật đầu.
Người trẻ tuổi lam sam này, tính cách không tồi.
"Ha ha..."
Người trung niên mũi ưng cười nhạo.
"Ngươi còn giả bộ làm mặt cười? Vừa rồi là ai tỏ vẻ, nói cửa đá cứng không thể phá?" Lâm Bắc Thần trong lòng tức giận, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm hỏi.
Người trung niên mũi ưng cười lạnh không nói gì.
"Ha ha, mới vừa rồi là Tuấn Lam thiên nhân, đùa với ngươi một chút... Ai mà biết trò đùa này quá trớn rồi."
Người trẻ tuổi anh tuấn thân mặc lam sam bất lực cười cười, nói: "Xin tự giới thiệu một chút, tại hạ Cát Vô Ưu, là đệ tử thân truyền của chủ tháp tháp thiên nhân Bắc Hải, thay sư phụ chưởng quản tháp thiên nhân..."
Nói đến đây, Cát Vô Ưu lam sam lại chỉ vào người trung niên bên cạnh, nói: "Vị này là Chu Tuấn Lam thiên nhân đến từ đế quốc Đại Càn, chính là quản sự cấp ba của hiệp hội thiên nhân đế quốc Đại Càn, may mắn gặp dịp, đi tới Bắc Hải quốc, vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, không nhịn được nói nhiều lời, ha ha, Lâm đại thiếu chớ để trong lòng."
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần rơi vào trên người Chu Tuấn Lam, nhếch miệng lên, đưa tay nói: "Lấy ra."
"Cái gì?"
Chu Tuấn Lam liền sững sờ.
Lâm Bắc Thần khinh bỉ nói: "Thế nào? Lời đã nói, bây giờ quên mất rồi à? Ha ha, cánh cổng thiên nhân này, ta đã đánh mở, tặng thưởng năm trăm Huyền Thạch, có phải là phải thực hiện rồi hay không?"
Trên mặt của Chu Tuấn Lam hiện lên vẻ do dự: "Ngươi thực sự có gan đòi?"
Năm trăm viên Huyền Thạch đối với người thân là thiên nhân như hắn mà nói, cũng là một khoản tài sản lớn.
Cứ như vậy mà tặng ra, thật sự là không cam lòng.
"Thế nào? Bản thân đã tỏ vẻ, bây giờ lại muốn lời à?"
Lâm Bắc Thần lập tức không vui, vô tình giễu cợt nói: "Chỉ dựa vào ngươi cũng là thiên nhân? Ta khinh."
"Ngươi nói cái gì?"
Chu Tuấn Lam vô cùng giận dữ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, ánh mắt ngang ngược như đao, một dáng vẻ bạo thú chọn người mà ăn thịt.
Khóe miệng của Lâm Bắc Thần hơi vểnh lên, vẻ mặt bình tĩnh đối mặt.
Chu Tuấn Lam đột nhiên với vẻ mặt lệ khí mà bật cười, nói: "Ha ha, được, tiểu tử, muốn Huyền Thạch chứ gì?" Nói xong, ném một cái túi cất trữ màu xanh nhạt dưới chân Lâm Bắc Thần, trong nụ cười lạnh của hắn tràn đầy uy hiếp, giống như một con rắn độc lè lưỡi, âm trầm nói: "Vậy được, cầm cho vững, chỉ sợ ngươi có mạng cầm, mà không có mạng dùng."
Lâm Bắc Thần khoèo chân một cái.
Túi cất giữ màu xanh nhạt rơi trong tay.
Tiện tay ước lượng một chút, phân lượng vừa vặn.
"Những người nói với ta loại lời này, cỏ trên mộ đã cao ba mét."
Lâm Bắc Thần vô cùng hài lòng, nói: "Chu Tuấn Lam đúng không, ta nhớ kỹ ngươi rồi, một đao mà ngươi đánh lén ta vừa rồi, ta sẽ tìm thời gian thanh toán rõ ràng với ngươi... Mau rửa sạch mông mà chờ đi."
Chu Tuấn Lam cười lạnh không ngớt.
Cát Vô Ưu vội vàng làm người hoà giải, nói mấy câu, tạm thời duy trì cục diện.
"Lâm đại thiếu, đi theo ta."
Hắn ở phía trước dẫn đường.
"Trong truyền thuyết, Lâm đại thiếu anh tuấn vô song, hôm nay tại sao lại dùng gương mặt như vậy để đến đây chứng nhận?"
Cát Vô Ưu thuận miệng hỏi.
Lâm Bắc Thần liếc xéo nhìn Chu Tuấn Lam một cái, cười lạnh, nói: "Có những tên ngu xuẩn, không xứng nhìn thấy nhan sắc thịnh thế của ta."
"Ngươi... Có ý gì vậy?"
Chu Tuấn Lam nổi giận.
"Ý như mặt chữ." Lâm Bắc Thần cười ha hả nói: "Đừng nói chuyện, ta choáng vì sự ngu xuẩn... Ngươi cách ta xa một chút."
Cát Vô Ưu bất lực, đành phải cố gắng khuyên giải lần nữa.
Nhưng mà, hắn cũng nhìn ra được, Lâm Bắc Thần là cố ý dùng loại phương thức này, để từ chối trả lời nguyên nhân mình dịch dung.
Nhưng mà điều này cũng không sao cả.
Mỗi một thiên nhân đều là độc nhất vô nhị, cho dù là thiên nhân có thuộc tính cùng hệ thì thực lực của hắn đều có chỗ khác biệt, điểm này, không thể giấu được tháp thiên nhân, cho nên đối với thiên nhân mà nói, lực lượng của bản thân là phương thức phân biệt duy nhất, bề ngoài ngược lại không quan trọng.
Đại thái giám Trương Thiên Thiên ở bên cạnh, cúi đầu, không nói lời nào.
Bản lĩnh gây sự của Lâm đại thiếu, hắn coi như đã nhìn thấy rồi.
Danh bất hư truyền.
Nhưng mà, chuyện này cũng trách thiên nhân tên Chu Tuấn Lam kia, tiên liêu giả tiện*.
(*Tiên liêu giả tiện: chỉ những kẻ khơi mào tranh chấp, xâm phạm lợi ích của người khác, ra tay đánh người trước mà không nói lý lẽ hoặc là nói lý lẽ không lại rồi ra tay đánh người, cuối cùng tự nhận quả đắng, nói chung là gieo gió gặt bão)
Trương Thiên Thiên suy xét trong lòng, quản sự cấp ba của đế quốc Đại Càn, lúc này đi tới hiệp hội thiên nhân Bắc Hải là muốn làm gì đây?
Trong số các thành của liên minh đế quốc trung ương tới lần này, sứ giả của đế quốc Đại Càn, không thể nào thân thiện đối với đế quốc Bắc Hải.