Phút chốc.
Mọi người đi tới lầu hai.
Cát Vô Ưu chỉ về phía một hành lang màu trắng đằng trước, mỉm cười nói: "Bây giờ chứng nhận thiên nhân chính thức bắt đầu, bước đầu tiên là kiểm tra Huyền khí tiên thiên, Lâm đại thiếu, bắt đầu từ tầng thứ hai của tháp thiên nhân cho đến tầng thứ sáu, bên trong lần lượt có Trận Pháp Vấn Huyền của năm đại thuộc tính Huyền khí cơ sở trời đất là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, tầng bảy đến tầng mười là tầng kiểm tra thuộc tính Huyền khí hiếm có, đại thiếu tiến vào có thể dựa vào thuộc tính Huyền khí tiên thiên của mình, nhập trận khảo hạch, kiên trì trong khoảng thời gian một nén nhang thì coi như thông qua."
"Nếu như không đủ thời gian một nén nhang thì sao?"
Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Bên cạnh quả nhiên vang lên tiếng cười chế giễu của Chu Tuấn Lam. Tên này cười nhạo người khác thành ghiền.
"Nếu như không đủ thời gian một nén nhang thì có nghĩa là chứng nhận thiên nhân thất bại."
Cát Vô Ưu mỉm cười nói.
"Trong Trận Pháp Vấn Huyền, nguy hiểm dị thường, nếu như không nắm chắc thì mau cút đi."
Chu Tuấn Lam cười lạnh nói: "Trước kia cũng từng xuất hiện một số tên ngu xuẩn sâu mọt, trong cơ thể dung nạp khí tức của cường giả cấp thiên nhân, muốn lừa dối vượt qua ải, ha ha, sau cùng đều chết rất thảm, trong trận bao hàm cả trận linh tiên thiên, người giở trò dối trá, chết không có đất chôn thân."
Lâm Bắc Thần vẫn không để ý tới hắn.
Tên này đã nằm trên quyển sổ nhỏ của hắn rồi.
Cho nên, tính toán làm gì với một kẻ chắc chắn phải chết chứ?
Hắn nhìn về phía Cát Vô Ưu, nói: "Chống đỡ trong thời gian một nén nhang thì coi như thông qua, vậy nếu như chống đỡ thời gian mười nén nhang thì sao?"
Người sau cười to, nói: "Ha ha, rất đơn giản, trong Trận Pháp Vấn Huyền, thời gian chống đỡ càng dài, cho thấy rõ hậu kình của Huyền khí càng đủ thì thu được đẳng cấp phong hiệu càng cao."
Lâm Bắc Thần kinh ngạc nói: "Phong hiệu còn có đẳng cấp à?"
"Tên ngu xuẩn vô tri."
Chu Tuấn Lam tiếp tục chế giễu.
Lâm Bắc Thần trực tiếp phớt lờ.
Cát Vô Ưu cười giải thích nói: "Phong hiệu thiên nhân được chia làm tứ đại đẳng cấp Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim và Thần Huy, lần lượt đại diện cho tiềm lực của thiên nhân, đây là phán đoán của hiệp hội thiên nhân đối với người tiếp nhận kiểm tra, có tính quyền uy cực lớn."
"Chỉ là đại diện cho tiềm lực sao?"
Tròng mắt của Lâm Bắc Thần xoay tít loạn chuyển, trong lòng khẽ động, nói: "Còn có gì khác nữa không? Ví dụ như bình xét cấp bậc càng cao, tài nguyên có được tiếp theo đây càng nhiều, phạm vi lựa chọn thiên nhân kỹ càng lớn?"
Cát Vô Ưu gật đầu, nói: "Quả thật là như vậy. Chỉ có thiên tài chân chính mới có thể có được điều kiện bồi dưỡng tốt nhất của hiệp hội thiên nhân."
Chu Tuấn Lam nhìn chằm chằm vào hắn, tiếp tục chế giễu, giọng điệu mỉa mai nói: "Ngươi vẫn là nên nghĩ xem làm thế nào chống đỡ nổi một nén nhang đi, chỉ dựa vào tu vi của ngươi, có thể lấy được phong hiệu Thanh Đồng, đã là bốc khói xanh trên mộ tổ rồi, về phần Bạch Ngân trở lên, ha ha, không nên nằm mơ giữa ban ngày nữa." Hắn đây là đang cố ý kích thích Lâm Bắc Thần, khiến cho tâm tình của hắn rối loạn. Đối với cường giả thiên nhân mà nói, tiến vào trong Trận Pháp Vấn Huyền, đối mặt với Trận Linh Tiên Thiên, một khi tâm thái sụp đổ, phát huy sẽ bị giảm bớt đi rất nhiều.
Lâm Bắc Thần vẫn không để ý tới hắn.
Hắn giơ ngón tay giữa lên, vuốt vuốt mi tâm.
Một ý tưởng to gan nảy sinh trong lòng.
Cát Vô Ưu rất kiên nhẫn nói: "Đại thiếu, còn có vấn đề gì nữa không?"
Lâm Bắc Thần nói: "Không có, ha ha ha."
Hắn bật cười, đi về phía hành lang màu đen trước mặt.
"Trong đại sảnh cuối hành lang, là tiểu trận truyền tống vi hình với tầng lầu Trận Pháp Vấn Huyền khác nhau, căn cứ vào thuộc tính Huyền khí của bản thân, lựa chọn tầng lâu, đại thiếu, chúc ngươi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thông qua hạng mục khảo hạch đầu tiên này..."
Cát Vô Ưu ở phía sau lớn tiếng nói.
"Cẩu cẩu cẩu..."
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt hưng phấn, bước chân càng nhanh hơn, hô to: "Lật ngỗng bởi vì chọn khỉ!"
Cát Vô Ưu: [? ]
Cẩu cái gì?
Ngỗng cái gì?
Khỉ cái gì?
Một chuỗi dấu chấm hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu của Cát Vô Ưu.
Hắn mang theo vẻ dò hỏi, nhìn về phía đại thái giám Trương Thiên Thiên.
Sắc mặt của người sau bình tĩnh, nói: "Ồ, đây là chiến khúc địa phương thịnh hành ở Vân Mộng thành, dùng trước các cuộc chiến tranh trọng đại để cổ vũ bản thân." "Vậy sao?"
Cát Vô Ưu lần đầu tiên nghe được cách nói kiểu này.
Đại thái giám Trương Thiên Thiên có cảnh tượng gì chưa từng thấy qua, gật đầu nói: "Đương nhiên..."
Mới là lạ.
Con mẹ nó, ta cũng không biết cái tên não tàn này đang hét cái gì nữa?
Thật là vất vả mà.
...
...
Phía cuối hành lang là một đại sảnh ánh sáng rất yếu ớt.
Tổng cộng có mười mấy chùm sáng màu sắc khác nhau, từ trên mái vòm rơi xuống, chiếu xạ trên mặt đất.
Mỗi màu có tốc độ ánh sáng không giống nhau.
Trên mặt đất được chùm sáng bao phủ, có một cái nho nhỏ nhô lên.
Nhìn kỹ lại, là bộ phận giản dị chất kim loại không biết tên, bình góp nối tiếp với nhau, hợp thành một bậc thang nhỏ giống như hình tròn, bên trên phủ kín từng đạo hoa văn Huyền Văn lít nha lít nhít, nhỏ như sợi tóc, dưới sự chiếu xạ phía trên cột sáng, tia sáng dọc theo hoa văn lưu chuyển thoắt ẩn thoát hiện.
"Đây chính là 'trận pháp truyền tống vi hình' sao?"
Trận pháp khác biệt, có thể đem người truyền tống đến các tầng lầu khác biệt.
Ánh mắt quét qua tứ phía, Lâm Bắc Thần nhìn thấy trụ sáng màu vàng đại diện cho Huyền khí kim hệ.
Hắn không chút do dự, trực tiếp tiến vào.
Nháy mắt sau đó, âm thanh nhắc nhở đếm ngược vang lên.
Sau đó, một cảm giác như ngồi trên đường sắt cao tốc xuyên qua đường hầm truyền đến, một loại cảm giác mất trọng lượng rất nhỏ tràn ngập quanh thân.
Tiếp theo, trước mắt sáng lên.