Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1231 - Chương 1231: Xạ Kim Đại Kiếm Ấn

Chương 1231: Xạ Kim Đại Kiếm Ấn

Quá nghịch thiên.

Đây là thuốc gì?

Chu Tuấn Lam có một loại cảm giác giống như bị chó cắn.

Lĩnh thú trong Trận Pháp Vấn Huyền, thực lực tương đương với thiên nhân phong hiệu, thương thế do nó gây ra không dễ khôi phục, cần phải mượn dược vật ngoại lực cấp cao, mới có thể không để lại di chứng.

Loại dược vật trị thương cấp cao kiểu này, tuyệt đối là thứ mà thiên nhân mới thăng cấp không thể nào có được.

Thuốc bột màu trắng của Lâm Bắc Thần là thứ gì?

Trong mắt của Chu Tuấn Lam thoáng qua một tia tham lam.

Nếu như có thể biết được lai lịch của thuốc bột kia, có lẽ có thể nghĩ được cách đối phó với phối phương.

Trên mặt của Cát Vô Ưu cũng hiện ra vẻ khác lạ, nhưng giấu rất kỹ, cười hỏi: "Lâm đại thiếu, tiếp theo đây còn có hai ải, ngươi có cần nghỉ ngơi một chút, điều tức khôi phục rồi lại tiến hành khiêu chiến sát hạch hay không?"

"Cái này còn phải hỏi à?"

Chu Tuấn Lam cười khẩy nói: "Tên phế vật này với vẻ mặt sắp chết, đã sắp không chống đỡ tiếp được nữa, đương nhiên là cần nghỉ ngơi trước."

Lâm Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, không để ý tới cái tên ở trên 'Cuốn sổ tử vong' này, quay người nói với Cát Vô Ưu: "Hai ải tiếp theo, nội dung là gì?"

Cát Vô Ưu nói: "Ải thứ hai là chọn lựa Thiên Nhân Kỹ, sau khi chọn xong có thời gian một canh giờ, lĩnh ngộ tu luyện, sau đó hiển thị bình xét cấp bậc trên Trận Kính, ải thứ ba là thực chiến, đánh xuyên qua Thiên Nhân Hẻm là được."

"Chỉ có thời gian một canh giờ để lĩnh ngộ tu luyện thôi sao?"

Lâm Bắc Thần vô cùng ngạc nhiên: "Thiên Nhân Kỹ lại có thể dễ dàng nắm giữ như vậy?"

"Ha ha, nếu như ngươi cảm thấy mình làm không được thì có thể cút, không ai cản ngươi." Chu Tuấn Lam tận dụng mọi cơ hội mà chế giễu.

Vẫn là cố ý đánh động tâm thái của Lâm Bắc Thần.

Chỉ cần chột dạ bất ổn, độ khó của việc lĩnh ngộ tu luyện Thiên Nhân Kỹ sẽ càng lớn.

"Một canh giờ, đủ để rất nhiều thiên nhân mới thăng cấp lĩnh ngộ sơ sơ về Thiên Nhân Kỹ mà mình lựa chọn, như vậy là đủ rồi, bởi vì Trận Kính có thể căn cứ vào mức độ lĩnh ngộ của ngươi trong thời gian một canh giờ mà đưa ra phán đoán." Cát Vô Ưu vẫn là rất kiên nhẫn giải thích.

Lâm Bắc Thần nói: "Không cần nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu hai ải khiêu chiến tiếp theo đi."

Cát Vô Ưu gật đầu, nói: "Được."

Hắn dẫn đám người Lâm Bắc Thần đi tới trước mặt một trận pháp truyền tống vi hình. Thông qua trận pháp, trực tiếp truyền đến một tầng không gian độc lập nào đó của tháp thiên nhân.

Ánh sáng của tầng không gian này giống như hoàng hôn vừa tới, trong sáng tỏ mang theo ấm áp nhàn nhạt, hoàn cảnh tốt nhất để quan sát vật.

Trước mắt là một tòa 'núi sách' .

Một ngọn núi nhỏ cao mấy trăm mét do vô số quyển sách đắp nên.

Sách chằng chịt, tuỳ tiện chất đống, e rằng là có mấy chục vạn sách.

Mỗi một cuốn sách đều lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt màu sắc khác biệt, hoà lẫn vào nhau, khiến cho toà 'núi sách' thoạt nhìn ngũ sắc rực rỡ này, hơi chói mắt, cực kì rực rỡ, giống như bầy sao lít nha lít nhít tụ tập lại với nhau trên bầu trời đêm điên cuồng lấp lóe.

"Trong núi sách này, có cuốn chỉ là một cái vỏ rỗng, có cuốn là chiến kỹ cấp Tinh, còn có cuốn bên trong ẩn chứa Thiên Nhân Kỹ."

Cát Vô Ưu chỉ vào núi sách, nói: "Sau khi Lâm đại thiếu leo lên núi sách, tìm được Thiên Nhân Kỹ thích hợp với bản thân, giới hạn thời gian là một canh giờ, trong vòng một canh giờ không tìm thấy thì phán định thất bại."

Lâm Bắc Thần nhíu mày, nói: "Bên trong nhiều sách như vậy, muốn trong vòng một canh giờ tìm được thiên nhân kỹ vừa vặn thích hợp với bản thân, cái này quá khó khăn rồi đấy, không khác gì với gặp may."

Chu Tuấn Lam quả nhiên lại nắm bắt được cơ hội, không chút do dự dán mặt phát ra một đợt sóng với Lâm Bắc Thần, nói: "Thiên nhân tu luyện, ngoại lực không thể thiếu, thứ dựa vào chính là thiên phú, kế nghiệp thầy, cơ duyên, nhất là hạng mục cơ duyên, vô cùng huyền ảo, nếu như một canh giờ vẫn còn không tìm thấy thiên nhân kỹ thích hợp với bản thân, vậy thì cho thấy rõ trời cao và thần linh cũng không muốn để ngươi trở thành thiên nhân phong hiệu, cứ chấp nhận số mệnh đi."

Lâm Bắc Thần vẫn không để ý.

Cát Vô Ưu giải thích nói: "Khi Lâm đại thiếu leo lên núi sách, có thể tận lực bành trướng khí cơ Huyền khí tiên thiên của bản thân, tìm kiếm cuốn sách có thể toả sáng cộng hưởng với thuộc tính Huyền khí của mình."

"Thì ra là như vậy."

Lâm Bắc Thần hiểu rồi.

Đâu phải là toàn bộ đều nhờ vào cơ duyên, rõ ràng là có phương pháp.

Hắn chắp tay tỏ ý cảm ơn đối với Cát Vô Ưu, sau đó bước nhanh lao về phía núi sách. "Cẩu cẩu cẩu... Lật ngỗng âm thầm chọn khỉ..."

Chiến khúc tràn đầy lực lượng thần bí lại lần nữa vang vọng trong không gian này. Đại thái giám Trương Thiên Thiên trở nên căng thẳng.

Dưới ba ánh mắt nhìn chăm chú, liền nhìn thấy Lâm Bắc Thần xông tới dưới chân núi sách, dừng lại, cũng không bành trướng Huyền khí tiên thiên của mình gì cả, mà giơ tay lên vẽ ra cái gì đó, sau khoảng ba mươi nhịp thở, hắn khom lưng tiện tay nhặt một quyển sách màu sắc ảm đạm, thậm chí có chút rách nát dưới chân núi lên, giống như là nhặt được bảo vật, vui vẻ quay người trở về.

Dáng vẻ ung dung tùy ý kia, giống như tùy tiện ngắt một cọng cỏ ven đường

Đây cũng quá tùy tiện rồi đấy.

Đại thái giám Trương Thiên Thiên nhíu mày.

Chu Tuấn Lam nở nụ cười lạnh.

Trên mặt của Cát Vô Ưu lại vô hỉ vô bi.

Đợi đến khi Lâm Bắc Thần bước ra khỏi phạm vi của trận pháp núi sách, hắn mỉm cười nghênh đón, nói: "Lâm đại thiếu đã chọn xong rồi à?"

"Chọn xong rồi."

Lâm Bắc Thần giơ cuốn sách rách nát trong tay lên, nói: "Chính là cuốn này...Xạ Kim Đại Kiếm Ấn."

Bình Luận (0)
Comment