Thật sự là đã chọn xong rồi.
Biểu cảm của ba người không giống nhau.
Đại thái giám Trương Thiên Thiên có chút lo lắng, cảm thấy Lâm đại thiếu có chút làm càn.
Cát Vô Ưu với biểu hiện bình thản, hắn chỉ là quan chủ trì cuộc chứng nhận thiên nhân mà thôi, Lâm Bắc Thần muốn lựa chọn cái gì, hắn không có quyền can thiệp, chỉ cần dựa theo quy định là được rồi.
Chu Tuấn Lam không nhịn được bật cười ha hả, nói: "Phế vật quả nhiên là phế vật, đây là tự mình bỏ cuộc sao? Ha ha, Xạ Kim Đại Kiếm Ấn ta biết, rác rưởi trong các công pháp rác rưởi mà thôi, ha ha, quả nhiên là phế vật càng xứng với rác rưởi hơn." Lâm Bắc Thần lười để ý.
Hắn coi Chu Tuấn Lam giống như một cái rắm, rất thối, không thể tiến tới mà hít. Không quan tâm là được.
"Lâm đại thiếu, thời gian còn rất nhiều, ngươi có thể tìm thêm một lần nữa, có lẽ sẽ có thiên nhân kỹ càng thích hợp với ngươi hơn thì sao?"
Cát Vô Ưu nhìn cuốn sách bìa da nát bét, màu sắc ảm đạm kia, do dự một chút, có thiện ý nhắc nhở: "Loại chuyện lựa chọn thiên nhân kỹ này không nên khinh thường, một khi chọn xong thì không thể đổi, cuốn Xạ Kim Đại Kiếm Ấn trong tay ngươi, ánh sáng ảm đạm, vỏ ngoài cũ kỹ, cho dù không phải là cuốn sách xác rỗng, e rằng cũng chỉ là chiến kỹ cấp Tinh bình thường mà thôi, khoảng cách với thiên nhân kỹ có thể rất xa."
"Đúng vậy, đại thiếu, việc này là việc lớn, không thể sơ suất được."
Đại thái giám Trương Thiên Thiên cũng vội vàng nói, vừa nói vừa ‘đá lông nheo’ về phía Lâm Bắc Thần.
Chu Tuấn Lam tức giận không vui, hừ lạnh nói: "Đã ra khỏi phạm vi của trận pháp núi sách, làm sao có thể đi rồi về? Quy củ làm sao có thể tùy tiện thay đổi."
Cát Vô Ưu thờ ơ nói: "Thời gian vẫn còn chưa tới, có thể trở về lại."
Chu Tuấn Lam bất mãn nhìn Cát Vô Ưu.
Cầm lợi lộc của ta, còn muốn giúp Lâm Bắc Thần ư?
Người sau chỉ coi như không nhìn thấy.
Thân là một kẻ nhận hối lộ có lương tâm, lấy tiền làm việc, nên nói thì vẫn phải nói một câu.
Kết quả Lâm Bắc Thần trực tiếp xua tay, nói: "Không cần, cái này thôi, ta thích tên của nó."
Cát Vô Ưu chỉ đành nói: "Được rồi, đại thiếu, đưa sách cho ta giám định đi."
Còn muốn giám định?
Lâm Bắc Thần đưa sách qua.
Cát Vô Ưu một tay cầm Xạ Kim Đại Kiếm Ấn, một tay khác lấy ra một trục cuốn vi hình to khoảng chừng lòng bàn tay.
Sau khi trục cuốn vi hình màu bạc nhạt xé ra, một đạo ngân quang chiếu xạ bên trên cuốn sách, trong nháy mắt đã dẫn ra phản ứng kỳ dị.
Chỉ thấy cuốn sách vốn dĩ màu sắc ảm đạm, đột nhiên liền nhấp nháy ánh sáng giống như hoàng kim, những nơi mà quang diễm đi qua giống như đốt kim, bên trên cuốn sách rách nát cởi bỏ một tầng bột phấn, vỏ cũ ban đầu lột đi, bìa ngoài phía dưới tân sinh kim quang lóng lánh, mới tinh như tắm, lập tức liền thể hiện rõ ràng nó không giống bình thường.
Vài tiếng kinh hô đồng thời vang lên.
Cát Vô Ưu tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi trải qua quyển trục giám định, cuốn sách rách nát không chịu thấu này lại có thể toả sáng sinh cơ.
Chu Tuấn Lam vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn ánh sáng này, tuyệt đối là thiên nhân kỹ không chạy thoát được, chỉ là không biết là thiên nhân kỹ đẳng cấp nào.
Không ngờ rằng tên tiểu tạp chủng này, vận khí tốt như vậy.
Tùy tiện nhặt một quyển, liền có thể là thiên nhân kỹ.
Đại thái giám Trương Thiên Thiên có thể nói là vui sướng ngây ngất.
May mà không có chơi đùa.
"Chúc mừng Lâm đại thiếu, là thiên nhân kỹ."
Cát Vô Ưu cảm khái trong lòng, đem Xạ Kim Đại Kiếm Ấn giao cho Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần phát ra tiếng cười phản diện quái dị kiệt kiệt kiệt kiệt, âm dương quái khí nói: "Xem ra những lời có chút ngu xuẩn kia nói không sai, loại chuyện tu luyện thiên nhân cảnh này, thật sự phải dựa vào cơ duyên, haizz, không còn cách nào khác, thân là đứa trẻ được nữ thần tỷ tỷ thương yêu nhất, cơ duyên của ta chính là tốt như vậy, đẩy cũng không đẩy được."
Chu Tuấn Lam suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già.
Bị đánh bùm bùm bùm vào mặt.
Hết lần này tới lần khác vẫn không có cách nào đánh trả.
"Tiểu bối, ngươi không nên đắc ý quên hình, chúng ta cứ chờ xem."
Hắn cắn răng ném ra một câu rồi quay người rời đi.
Lâm Bắc Thần duỗi lưng một cái, cười ha ha nói: "Nói thật, trước kia ta cho rằng võ đạo thiên nhân có lẽ đều là người có lề lối cực cao, cho dù là người xấu, cũng phải có bức cách của người xấu, không ngờ rằng, tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, vẻ mặt con buôn giống như tên mũi ưng này lại có thể trở thành thiên nhân, hơn nữa còn là quản sự cấp ba của hiệp hội thiên nhân, chậc chậc chậc..."
Cát Vô Ưu ở bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh thong dong, giống như không nghe thấy. "Lâm đại thiếu, xin bắt đầu lĩnh hội thiên nhân kỹ* đi."
Hắn mỉm cười nói.
Lâm Bắc Thần nói: "Không được nhắc đến gà*, ta ngươi và hắn phải văn minh lịch sự."
(*đồng âm)
Cát Vô Ưu liền sững sờ, sau đó một tay đỡ trán.
Ngây thơ.
Hắn quả thực không nói nên lời.
Đại thái giám Trương Thiên Thiên ở bên cạnh quay đầu sang một bên, với dáng vẻ ta không quen biết tên não tàn này.
Lâm Bắc Thần cầm cuốn sách Xạ Kim Đại Kiếm Ấn, tiến vào trong mật thất lĩnh hội bên cạnh.
Cát Vô Ưu ở bên ngoài mật thất, bố trí một dụng cụ bấm giờ Huyền Văn.
Khảo hạch tiếp tục.
Hắn quay người rời đi.
Đại thái giám Trương Thiên Thiên tiếp tục ở bên ngoài mật thất chờ đợi.