'Phòng quan sát' .
"Vừa rồi, tại sao ngươi lại nói giúp cho cái tên Lâm Bắc Thần kia?"
Chu Tuấn Lam giọng điệu bất thiện chất vấn.
Cát Vô Ưu với vẻ mặt thờ ơ uống trà, nói: "Bởi vì ta đã cầm lợi lộc của hoàng thất Bắc Hải."
"Nhưng mà ngươi cũng cầm lợi lộc của ta."
Chu Tuấn Lam tức giận thở hổn hển nói.
"Cho nên ta giúp đỡ ngươi càng nhiều hơn."
Cát Vô Ưu lẽ thẳng khí hùng nói: "Cho nên ngươi mới có thể tiến vào phòng điều khiển hạch tâm của tháp thiên nhân, mới có thể thay đổi độ khó, đùa giỡn Lâm Bắc Thần... Ha ha, con người ta xem trọng nhất là công bằng, giá cao có đãi ngộ của giá cao, giá thấp có phúc lợi giá thấp, cầm lợi lộc của người ta, tốt xấu gì cũng phải làm việc cho người ta, bằng không, ta chẳng phải là trở thành loại tiểu nhân thất tín bội nghĩa kia sao?"
Chu Tuấn Lam sững sờ.
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy, có người có thể đem lời nói không biết xấu hổ này mà nói ra một cách lẽ thẳng khí hùng như vậy.
Không hổ là truyền nhân của lão già kia.
"Ải thứ ba, ta phải đích thân xuất thủ."
Chu Tuấn Lam nói.
"Được."
Cát Vô Ưu liền đồng ý, nói: "Ngươi cho ta nhiều, đương nhiên có thể được hưởng ưu đãi... Như vậy đi, ngươi làm thủ lôi quan chủ sau cùng bên trong Thiên Nhân Hẻm này."
Sắc mặt của Chu Tuấn Lam lúc này mới thư giãn ra, hài lòng cười nói: "Được."
"Tại sao ngươi lại có địch ý lớn như vậy đối với Lâm Bắc Thần?"
Cát Vô Ưu bưng chén trà, tò mò hỏi: "E rằng không chỉ là bởi vì đoạn tranh cấp bên ngoài tháp trước đó, ngay từ đầu, ngươi đã nhắm tới Lâm Bắc Thần, đúng không?" Chu Tuấn Lam liếc nhìn Cát Vô Ưu một cái, nói: "Biết quá nhiều, cũng không phải là một chuyện tốt."
Cát Vô Ưu thờ ơ nhún vai, nói: "Con người của ngươi, không muốn nói thì không nói, làm gì hù dọa người khác."
Đang lúc nói chuyện ——
Một trong số mấy trăm mặt màn hình Huyền Tinh đột nhiên ánh sáng mãnh liệt, phát ra âm thanh hơi chấn động.
Chỉ thấy trong hình ảnh trên đó, Lâm Bắc Thần đứng trước một mặt gương kỳ dị, chậm rãi vung ra một kiếm chém vào cái gương.
Mũi kiếm mang theo một vầng sáng màu vàng.
Bành.
Gợn sóng năng lượng dập dờn.
Một vết kiếm màu vàng xuất hiện trên mặt kính.
Giống như bút vàng lưu lại vết trên mặt kính.
Trên mặt của Cát Vô Ưu hiện ra một tia kinh ngạc: "Trận kính lưu vết, Lâm Bắc Thần đã lĩnh ngộ thiên nhân kỹ thành công."
Trận kính không phải là tấm gương thông thường.
Mà là kỳ vật luyện kim do luyện kim sư cảnh giới thiên nhân—— thầy lành nghề chế tạo ra.
Chỉ có thiên nhân lĩnh ngộ được thiên nhân kỹ, mới có thể lưu dấu bên trên.
Cảnh tượng bên trên 'Hình ảnh giám sát’ mang ý nghĩa Lâm Bắc Thần đã sơ bộ nắm vững thiên nhân kỹ Xạ Kim Đại Kiếm Ấn.
Thời gian...
Trải qua vừa vặn một canh giờ.
"Hừ, chỉ là miễn cưỡng lĩnh ngộ mà thôi."
Khóe miệng của Chu Tuấn Lam nhếch lên nụ cười lạnh, trong mắt ẩn chứa một vẻ hung hãn, nói: "Kết hợp với biểu hiện của hắn trong Trận Pháp Vấn Huyền, cũng chỉ là phong hiệu cấp Thanh Đồng mà thôi, chờ ta đánh phế hắn trong Thiên Nhân Hẻm, ngay cả phong hiệu Thanh Đồng cũng khiến hắn không lấy được."
Cát Vô Ưu bưng chén trà lên, trầm ngâm nói: "Không nên khinh suất, quyển Xạ Kim Đại Kiếm Ấn kia, uy lực không tầm thường, nó cực kì đặc biệt, vừa rồi khi ta giám định, đã âm thầm nhìn trộm tổng cương của nó, lĩnh ngộ đến đại thành, một kiếm chém ra, người trúng kiếm sẽ toàn thân hoá kim, bị kim dịch phong toả thể, giống như chịu cực hình, thảm không nói nổi... khi ngươi đối chiến với Lâm Bắc Thần, không được trúng kiếm."
Chu Tuấn Lam khinh thường nói: "Ít nhất ta có một vạn loại phương pháp, có thể đánh bạo tiểu bối kia."
...
...
"Chúc mừng đại thiếu, ải thứ hai xem như hoàn toàn thông qua."
Trên mặt của đại thái giám Trương Thiên Thiên hiện lên vẻ vui mừng khó nén.
Lại qua một ải.
Lâm Bắc Thần dương dương đắc ý: "Chuyện nhỏ ấy mà."
Đại thái giám Trương Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ải thứ ba là thực chiến.
Thứ mà hắn không lo lắng nhất về Lâm đại thiếu, chính là thực chiến.
Bởi vì tiểu não tàn này chung quy là có thể lấy hạ khắc thượng, sáng tạo ra kỳ tích chiến tích.
Hai ải trước đã thông qua rồi, đánh xuyên qua Thiên Nhân Hẻm có lẽ là không thành vấn đề.
Bắc Hải đế quốc cuối cùng lại có thêm một vị thiên nhân phong hiệu rồi.
Mặc dù không nói là có thể nghịch chuyển thế cục quốc tế bất lợi trong nháy mắt, nhưng lại có thể khiến đế quốc Bắc Hải càng có nhiều sức mạnh để cò kè mặc cả.
"Lâm đại thiếu..."
Giọng nói của Cát Vô Ưu, vang lên trong không gian, nói: "Chúc mừng ngươi đã thông qua ải thứ hai, tiếp theo chính là ải cuối cùng, đả thông Thiên Nhân Hẻm thì có thể lấy được phong hiệu rồi, xin chuẩn bị kỹ lưỡng, sau năm hơi thở, ngươi sẽ bị truyền tống về phía Thiên Nhân Hẻm, thời gian đếm ngược bắt đầu..."
Một đạo quang trụ, từ trên mái vòm bắn xuống, bao phủ thân hình của Lâm Bắc Thần. Khoảnh khắc sau đó, truyền tống bắt đầu.