Kiếm Tiên Ở Đây (Bản Dịch Full)

Chương 1238 - Chương 1238: Chuyện Này Ngươi Thật Sự Không Giúp Được

Chương 1238: Chuyện này ngươi thật sự không giúp được

Cát Vô Ưu vực dậy tinh thần, tiến hành 'Huyền phổ', nói: "Phong hiệu thiên nhân cấp Bạch Ngân, mỗi tháng có thể có được 120 viên Huyền thạch, phong hiệu thiên nhân cấp Hoàng Kim, mỗi tháng có thể có được 160 viên Huyền thạch, còn cấp Thần Huy ..."

Nói đến đây, trên mặt của Cát Vô Ưu, cũng không nhịn được mà hiện ra một chút vẻ hâm mộ, nói: "Chính là những Thiên Kiêu của liên minh đế quốc trung ương kia, có thể lấy được phong hiệu cấp Thần Huy, cũng là hiếm thấy, nếu như bình xét cấp bậc lấy được cấp này, vậy thì mỗi tháng có thể có được đến 400 Huyền thạch."

Lâm Bắc Thần vừa nghe, cmn, đây cũng không phải là quá nhiều.

Một tháng 400, một năm cũng không đến 5000, hai năm mới hơn một vạn.

Nghĩ như vậy, lúc trước mình... Thật sự là quá giàu có.

Ngay lúc này, hắn cũng sắp hối hận đến xanh ruột rồi.

Thì ra mỏ Huyền thạch của Tiểu Tây Sơn lại quý giá như vậy.

Sớm biết vậy thì khi ở Triều Huy Thành đã không tiêu xài Huyền thạch hoang phí rồi. Chẳng trách khi mình tuỳ tiện 'rải thạch', đám người Thôi Hạo kích động đến như vậy, bày ra cái vẻ mặt 'Kẻ sĩ chết vì tri kỷ.JPG ', 'Từ nay về sau ta chính là người của ngươi, ngươi có thể không coi ta là người. JPG'.

Thì ra mình thực sự đã cho bọn họ rất nhiều.

Mấy vạn Huyền Thạch, trong khoảng thời gian ngắn, đã bị mình phá đến mức còn lại không đến một vạn.

Cmn.

Càng nghĩ càng cmn.

Không biết bây giờ trở về, tìm những tên khốn kiếp kia, có thể đòi lại Huyền thạch được không?

Đa phần là không đòi lại được.

Bỏ đi.

Bản thân tỏ vẻ, ngậm nước mắt cũng phải tiếp tục tỏ vẻ.

Lâm đại thiếu ta thật đáng thương, đường đường là một mỹ nam tử trí kế như vực sâu, lại thật sự phá gia chi tử như vậy.

Xem ra thế nhân đánh giá về ta không sai mà.

Nhớ ngày đó, ta cười Vương Trung rải tiền, thật sự là tâm thái nhà giàu mới nổi khiến người ta xem thường.

Bây giờ nghĩ lại, khi ta 'Vung thạch', chẳng phải cũng như vậy sao?

Người người đều cười Vương Cẩu Trung, người người đều là Vương Cẩu Trung.

Lâm Bắc Thần trong lúc nhất thời, tâm tư ngàn vạn xoay chuyển.

Sau cùng hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy: Đừng hối hận, chí ít lúc vung thạch, ngươi có được sự vui vẻ... hu hu hu.

"Còn có phúc lợi khác không?"

Lâm Bắc Thần kiềm chế tâm tư, tiếp tục hỏi.

Cát Vô Ưu nói: "Có thể tới tháp thiên nhân bất cứ lúc nào, thông qua Huyền Võng, giao lưu tu luyện tâm đắc cùng với các thiên nhân cùng cấp khác, đương nhiên, tốt nhất là ngươi có thể bỏ ra được giá trị tu luyện hàng đầu, mới có thể giao lưu đồng giá, nếu không, đại khái sẽ không có thiên nhân nào để ý tới ngươi."

"Huyền Võng?"

Lâm Bắc Thần lại tóm được một danh từ mới.

Cát Vô Ưu vẫn rất kiên nhẫn 'Huyền phổ' .

"Là kênh giao lưu nội bộ của hiệp hội thiên nhân, thông qua Huyền Trận của tháp thiên nhân, thực hiện siêu viễn cự ly giao lưu..."

"Đến lúc đó, Lâm thiên nhân sẽ biết thôi."

"Đây là lệnh bài phong hiệu của ngươi, cũng là chìa khoá bí mật tiến vào Huyền Võng, nhất định phải luyện hoá cất giữ thật tốt."

"Dựa vào lệnh bài này, ngươi có thể nhận nhiệm vụ tại tháp thiên nhân, tiếp nhận thuê mướn, kiếm được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn, cũng có thể công bố nhiệm vụ cho tất cả đại quốc gia tìm thuê, trở thành khách khanh..."

"Tóm lại một câu, trở thành thiên nhân phong hiệu, có thể có được nhiều hơn, vượt xa so với trong tưởng tượng, chỉ cần ngươi có năng lực tương ứng."

Cát Vô Ưu đem một lệnh bài Thanh Đồng hình tròn, giao cho Lâm Bắc Thần.

Lệnh bài có tạo hình cổ xưa, hoa văn đơn giản.

Một mặt có đồ án Nhật Nguyệt Tinh Thần, ở giữa khắc một chữ 'Thiên'.

Một mặt lại là đồ án sông núi non sông, ở giữa khắc một người ngồi xếp bàn vận khí tu luyện.

Lâm Bắc Thần cầm lệnh bài trong tay, tiêu hoá thông tin trong lời nói của Cát Vô Ưu. Hiệp hội thiên nhân có 'Mạng cục bộ' của mình?

Chẳng lẽ nói, cái gọi là tháp thiên nhân, thực ra chính là 'Tháp tín hiệu'?

Chẳng trách cần tu vi cao như vậy.

Vậy lệnh bài trong tay mình, lại là 'thẻ lên mạng' rồi?

Thú vị.

Khoa học kỹ thuật và võ đạo, chẳng lẽ thực sự là trăm sông đổ về một biển sao? "Được, ta biết rồi."

Lâm Bắc Thần lấy được lệnh bài, cũng không nhiều lời, trực tiếp quay người rời đi. Đại thái giám Trương Thiên Thiên vội vàng nói lời cảm ơn với Cát Vô Ưu, lúc này mới đi theo Lâm Bắc Thần ra khỏi tháp thiên nhân.

...

...

Trên đường trở về.

Tâm trạng của Lâm Bắc Thần không tệ.

"Trương công công à, ngươi đi về trước đi, ta còn có việc phải làm."

Lâm Bắc Thần cười híp mắt nói.

Đại thái giám Trương Thiên Thiên có ý rút ngắn khoảng cách giữa Lâm Bắc Thần với hoàng thất, mỉm cười nói: "Không biết Lâm đại thiếu có chuyện quan trọng gì, tại hạ có thể giúp được hay không?"

Lâm Bắc Thần cười thần bí, nói: "Ngươi chắc chắn không giúp được."

Đại thái giám Trương Thiên Thiên kiêu ngạo nở nụ cười, nói: "Cũng không phải là ta khoác lác, trong kinh thành này, chuyện mà ta không giúp được, rất rất ít."

Lâm Bắc Thần cười ha ha nói: "Ta chuẩn bị đi thanh lâu để gặp những hoa khôi nói là nguyện ý để cho ta chơi miễn phí kia, chuyện này, không biết Trương công công ngươi có thể giúp được không?"

Nói xong, còn cố ý xoạc hai chân đê tiện nhìn về phía Trương Thiên Thiên. Đại thái giám Trương Thiên Thiên khẽ giật mình, sau đó lập tức cạn lời. Mẹ nó.

Cẩu vật.

Quá đê tiện.

Chẳng trách bị gọi là thiên nhân dâm tặc.

Tại sao hắn không bị thiên nhân huyễn tượng trong tháp thiên nhân đánh chết.

"Cáo từ."

Đại thái giám Trương Thiên Thiên không nói nhiều, trực tiếp chắp tay rời đi.

Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên, xoa xoa mi tâm, nhếch miệng cười, quay người một lần nữa đi về phía tháp thiên nhân.

Bình Luận (0)
Comment