Tháp thiên nhân.
Cát Vô Ưu bưng chén trà sứ Tam Túc Kim Thiền bí sắc tụ tập đại nhã đại tục làm thành một thể trong tay, từng ngụm nhỏ uống trà.
Biểu cảm của hắn mặc dù vẫn thờ ơ, nhưng lông mày hơi dựng lên, lại biểu lộ ra rõ ràng nội tâm không giống như vẻ thờ ơ lãnh đạm bên ngoài này.
"Ta nuốt không trôi cục tức này."
Chu Tuấn Lam ở bên cạnh nổi trận lôi đình nói.
Thương thế của hắn đã khôi phục hơn nửa, chỉ là máu bầm trên gương mặt vẫn còn chưa hoàn toàn tiêu tan, mũi ưng hơi có chút lệch, lúc nổi giận biểu cảm lộ ra dữ tợn và hung ác.
Cát Vô Ưu liếc mắt nhìn hắn.
Lâm Bắc Thần nói đúng.
Lề lối và khí phách của Chu Tuấn Lam giống như một tên lưu manh bên đường, thật sự không xứng với thân phận quản sự cấp ba hiệp hội thiên nhân của hắn.
Nhưng mà không có cách nào khác.
Ai bảo Chu Tuấn Lam là 'Thiên nhị đại' chứ.
Có thế lực thâm hậu cùng tài nguyên cường đại của gia tộc, chỉ cần không phải là một con lợn, đều có thể thúc sanh trở thành cường giả thiên nhân.
Chuyện như vậy, ở Bắc Hải quốc tài nguyên thiếu thốn không thể nào thực hiện được. Nhưng mà trong các đại đế quốc trung ương vật tư dồi dào thì lại là nhìn mãi quen mắt.
Bi quan một chút mà nói, rất nhiều thiên nhân trẻ tuổi của các đại đế quốc trung ương, thật sự không xứng với cái danh hiệu này, bọn họ như vườn hoa trong nhà kính, nhân sinh là bật hack, so với những thiên nhân thông qua sự cực khổ tu luyện của bản thân, từ vùng đất nghèo phấn đấu vươn lên từng chút một như Lâm Bắc Thần, chênh lệch rất lớn.
"Ngươi muốn báo thù như thế nào?"
Cát Vô Ưu thờ ơ nói: "Ngươi đánh không lại hắn."
Chu Tuấn Lam với vẻ mặt hung hãn nói: "Ta muốn ban bố nhiệm vụ thiên nhân, treo thưởng Lâm Bắc Thần..."
"Treo thưởng nhiệm vụ thiên nhân chỉ có thể nhắm vào những kẻ có tội ác tày trời, ngươi có chứng cứ phạm tội của Lâm Bắc Thần có thể thông qua sự xét duyệt của tháp thiên nhân mà phát ra treo thưởng không?"
Cát Vô Ưu trực tiếp đánh tan ý nghĩ này của hắn.
"Ngươi..."
Chu Tuấn Lam vô cùng giận dữ, nói: "Ngươi rốt cuộc là đang nói giúp ai vậy?" "Ngươi cho nhiều như thế, ta đương nhiên là giúp ngươi."
Cát Vô Ưu thở dài một hơi, nói: "Bằng không, vừa rồi ta làm sao có thể phá hoại quy cũ của Thiên Nhân Hẻm mà cứu ngươi ra khỏi quá trình kiểm tra... Ngươi trả thù Lâm Bắc Thần ta không quản, nhưng mà ngươi không thể giết địch tám trăm mình tổn thất một ngàn được, đúng chứ? Quy củ nhỏ phá hoại một chút không quan trọng, nếu như ngươi vượt qua giới hạn cuối cùng, ta cũng không giúp nổi ngươi."
Vẻ mặt của Chu Tuấn Lam đã bình tĩnh một chút.
Hắn căm phẫn nói: "Vậy ngươi nói xem, ta phải làm sao?"
Cát Vô Ưu nói: "Tạm thời không có cách nào cả."
"Ngươi..."
Chu Tuấn Lam đợi được một câu nói như vậy, lập tức lại giận lên, nói: "Ngươi nói nhảm cả nửa ngày, cái này tính là chủ ý gì chứ?"
Cát Vô Ưu bất lực nói: "Trừ phi, ngươi có thể tự mình tuyển dụng mấy thiên nhân thực lực không tầm thường, thần không biết quỷ không hay âm thầm ám sát Lâm Bắc Thần, nhưng mà, những thiên nhân có thực lực như vậy ở Bắc Hải quốc không nhiều, chỉ có thể xem vận khí của ngươi thôi."
Đôi mắt của Chu Tuấn Lam liền sáng lên.
Cái này quả thực là một chủ ý.
Nhưng đi tuyển dụng ai đây chứ?
Chọn được người có chút khó khăn.
Bầu không khí trong phòng, nhất thời có chút yên lặng.
Cát Vô Ưu tay bưng chén trà sứ Tam Túc Kim Thiềm bí sắc, suy nghĩ viển vông, không muốn nói thêm nhiều nữa.
Một lát sau.
Đột nhiên ——
Đông đông đông.
Tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng.
Cát Vô Ưu liền giật mình.
Có người đang gõ cánh cổng thiên nhân?
Là ai?
Hắn điều khiển trận pháp giám sát của tháp thiên nhân, một miếng màn hình Huyền Tinh nổi ra.
Chỉ thấy trên tấm hình, một hán tử mặt đen, thân hình cao gầy, giống như một khúc gỗ khô, thoạt nhìn rất lạ mặt, thân mặc một bộ trường bào màu xanh, đang đứng ở bên ngoài tháp thiên nhân, giơ tay lên gõ cửa.
"Ai vậy?"
Cát Vô Ưu truyền âm hỏi.
"Tại hạ Tôn Hành Giả, đến đây xin chứng nhận thiên nhân."
Hán tử mặt đen cất cao giọng nói.
Hả?
Cát Vô Ưu sững sờ.
Lại một người đến xin chứng nhận thiên nhân?
...
...
Một lát sau.
Lầu một của tháp thiên nhân.
Hai người Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam, trong mắt loé lên ánh sáng nhìn hán tử cao gầy tên là Tôn Hành Giả trước mặt này.
Ai có thể ngờ rằng, cái tên có tướng mạo xấu xí này lại có thể trực tiếp một tay đã đẩy cánh cổng thiên nhân ra được chứ?
Có thể đẩy cánh cổng thiên nhân ra, mang ý nghĩa hắn quả thực là có tư cách tiến hành chứng nhận thiên nhân rồi.
"Các hạ đến từ đâu, nhân sĩ nước nào?"
Khuôn mặt của Cát Vô Ưu mang theo hiếu kỳ hỏi.
Tôn Hành Giả nói: "Ta chỉ là là một võ giả lang thang, không môn không phái, phụ mẫu đều mất sớm, thời niên thiếu có được kỳ duyên, cũng không biết đã đặt chân qua bao nhiêu bản đồ quốc gia rồi, một lòng hướng võ, cùng nhau đi tới, ngoại trừ tu luyện ra, không cầu thứ khác, hôm nay khi đi ngang qua Bắc Hải thành, đột nhiên có cảm ngộ, một bước tiến vào thiên nhân, nhìn thấy thành này có tháp thiên nhân, cho nên đặc biệt tới để tiến hành chứng nhận, lấy được phong hiệu."
Võ giả lang thang?
Không môn không phái?
Trong mắt của Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam thoáng qua tinh mang có ý nghĩa khác nhau.
"Chứng nhận thiên nhân có nguy hiểm nhất định, ngươi nhất định phải tiến hành chứng nhận sao?"
Cát Vô Ưu xác nhận nói.