Trong lầu các.
“Ồ?”
Vẫn luôn nhìn bên này, trên mặt Tần Lan Thư lúc này mới lộ ra một tia bất ngờ.
“Phu nhân cảm thấy bất ngờ à?” Thành chủ Lăng Quân Huyền híp mắt cười nói.
“Không ngờ tới tên cặn bã bậc nhất Vân Mộng thành lại có thể nói ra những lời như thế, thật sự làm cho ta bất ngờ.” Bà ấy chính là muốn nói đến câu cuối cùng mà Lâm Bắc Thần nói.
Bà cùng trượng phu vẫn luôn ở trên lầu các, lẳng lặng quan sát động tĩnh ở hậu hoa viên.
Lí do thoái thác của Hạ Hầu Trùng khiến cho Tân Lan Thư rất tức giận.
Tuy rằng tiểu thiếu gia nhà họ Hạ Hầu này đang chỉ trích Lâm Bắc Thần, nhưng hắn lại còn nói cả con gái bảo bối của bà ta, dựa vào lời nói của Hạ Hầu Trùng, chẳng phải Lăng Thần là một đứa con gái ngu ngốc, không phân biệt đúng sai sao?
Bà ta đã hạ quyết tâm sau chuyện này phải giáo huấn nhà họ Hạ Hầu thật tốt mới được, cũng càng phải trừng trị Lâm Bắc Thần.
Nhưng không ngờ tên cặn bã này không chỉ thực lực đáng kinh ngạc, còn có thể nói ra những lời khôn ngoan như vậy, không khỏi làm cho Tần Lan Thư nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
“Hì hì, ta sớm đã nói rồi, tiểu tử này cũng không tệ như những người khác nói.” Thành chủ đại nhân cười nói: “Hơn nữa, lão gia tử xem ra cũng rất xem trọng hắn.”
“Dù tốt thế nào cũng không có ích lợi gì.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lan Thư bình tĩnh lại, nói: “Ta khuyên hai người vẫn nên bỏ những suy nghĩ vô bổ đó đi, Lăng Nhi là con gái ta, ta đối với nó cũng không kém mấy người đâu, nó chỉ có thể thực hiện hôn ước, cưới Vệ Danh Thần, đây là ranh giới cuối cùng của ta.”
...
Cuối cùng, trong đình nghĩ mát, có người không thể chịu đựng được nữa.
“Hóa ra ngươi lúc ở vòng dự tuyển là giấu thực lực à.” Thiếu niên mặc áo tím đi tới.
Ánh mắt Lâm Bắc Thần dừng ở người này, trong lòng suy nghĩ: xem ra động tĩnh này còn chưa đủ lớn, giáo viên Đinh vẫn không xuất hiện.
Thiếu niên áo tím ánh mắt như hai con dao sắc bén, cười khẩy nói: “Tuổi còn nhỏ, mà tâm cơ không nhỏ, mưu quỷ kế một bụng, ha ha, thảo nào tính kế nhiều người như vậy, đầu cơ trục lợi mà tiến vào vòng thi đấu chính.
“Nói lời vô dụng gì vậy.”
Trường kiếm trong tay Lâm Bắc Thần chỉ vào thiếu niên áo tím, tất cả mọi người trong đình nghỉ mát trừ Tào Phá Thiên, nói: “Lộn xộn tìm nhiều lí do như vậy, không phải muốn đánh nhau thôi sao? Đến đây đi, đám phế vật, cùng ra tay đi, ta muốn một đánh mười.”
Đám thiếu niên kiêu ngạo trong đình nghỉ mát lập tức bùng nổ. “Ngươi muốn chết à.”
“Ngông cuồng không có giới hạn.”
“Đánh nhau với ngươi, ta sợ bẩn kiếm.”
“Một mình ta cũng có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
Đám thiếu niên đều nhao nhao đứng dậy.
“Mọi người bình tĩnh, đừng để tên ngông cuồng này khích tướng.”
Thiếu niên áo tím duỗi tay cản, tự tin nói: “Tên bại hoại này, hắn biết hắn không phải đối thủ của ta, cho nên mới cố ý dùng loại điên cuồng này để khiêu khích chúng ta, muốn chúng ta cùng nhau ra tay. Như vậy, cho dù hắn có thua, cũng có thể lấy cớ yếu không địch lại mạnh mà bào chữa, thậm chí còn có thể trả đũa, nói chúng ta ỷ đông hiếp yếu...”
“Ồ? Nói có lý.”
“Tên bại hoại này thật là quỷ kế đa đoan, suýt nữa là bị lừa.”
“Hạ Hầu sư huynh, không cần lưu tình, cứ cho hắn biết tay đi.” Những thiếu niên khác đều bừng tỉnh lại, ngồi về vị trí.
“Ha ha, Lâm Bắc Thần, quỷ kế của ngươi đã thất bại rồi, bây giờ ta đến để lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi, ngươi bây giờ xứng đáng được biết tên của ta, nhớ cho kĩ, ta tên là Hạ Hầu...” Thiếu niên áo tím vẻ mặt mười phần tự tin cùng trêu tức.
“Phi” Lâm Bắc Thần trực tiếp cắt ngang: “Loại phế vật tự cho mình là thông minh như ngươi không xứng để ta biết tên, xem kiếm đây!”
Hắn trực tiếp ra tay.
Mẹ nó ai muốn biết tên của ngươi chứ.
Trong thế giới giả dối này có một luật: Hai người cùng ra sức giả vờ, chỉ người chiến thắng mới đủ tư cách nói ra tên của chính mình.
Hắn vẫn như trước thi triển Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.
Thanh Điểu Kiếm trong tay hắn liên tục nở rộ ra mũi nhọn lạnh lẽo màu xanh.
Tinh tuý của Xạ Nguyệt Kiếm Pháp đó chính là trên chữ ‘xạ’ này.
Mỗi một kiếm đâm ra, đều giống như một cái nỏ bắn cung mạnh mẽ.
Vù vù vù!
Tiếng xé gió không dứt bên tai, trong nháy mắt, Lâm Bắc Thần dùng Nguyệt Dạ Dẫn Cung, đâm ra bảy kiếm.
Thiếu niên áo tím chỉ cảm thấy mũi nhọn lạnh lẽo như sao trời bay loạn đánh tới, giữa lúc vội vàng chỉ có thể dùng kiếm ngăn cản.
Leng keng!
Âm thanh kim loại va chạm gấp gáp vang dội.
Sau tiếng va chạm thứ ba, thiếu niên áo tím cảm thấy cổ tay lạnh ngắt, sau đó một cơn đau nhói ập đến, thanh trường kiếm không thể cầm được nữa.
Phụt!
Âm thanh xuyên thấu da thịt lại vang lên, vết máu đỏ sẫm bắn ra.
“A...”
Thanh trường kiếm trong tay thiếu niên áo tím rơi xuống đất, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Gân của cổ tay phải cũng bị đứt, máu trào ra từ kẽ hở giữa các ngón tay trái đang che cho cổ tay phải.
“Ồ, vẫn như trước không chịu nổi một kích.”
Lâm Bắc Thần thu lại kiếm: “Căn bản không xứng để ta biết tên ngươi, cút đi.”
Sức Huyền khí của hắn đã đạt tới cảnh giới võ sư, nhưng bởi vì thuộc tính Huyền khí còn chưa thức tỉnh, vì vậy chỉ có thể xem như là ‘cảnh giới nguỵ võ sư’.
Nhưng mà bởi vì thể lực của hắn rất kinh khủng, nếu tính cả hai thì khi thực chiến so với võ sư bậc một chỉ cao hơn chứ không thấp.
Mà thiếu niên áo tím này còn mạnh hơn cả Hạ Hầu Trùng một ít, đã đạt tới cảnh giới võ sư cấp mười, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Lâm Bắc Thần.
Nghe những lời của Lâm Bắc Thần, hắn tức giận đến run người, nghiến răng nghiến lợi.
Là một tên phế vật nổi tiếng trong thành, ở trong vòng thi đấu dự tuyển trổ hết tài năng đầu cơ trục lợi, vốn tưởng là một tên hề, không ngờ lại có được sức mạnh khủng khiếp như vậy.