Các thiếu niên trong đình nghỉ mát lúc này cũng có chút sững sờ. Cho dù họ có ngu ngốc đến mấy thì họ cũng ý thức được thực lực của Lâm Bắc Thần đáng sợ hơn họ nghĩ nhiều.
Hạ Hầu Trùng bị một kiếm đánh bại, ngược lại cũng đúng, dù sao hắn cũng chỉ vừa mới tiến vào cảnh giới võ sư cấp mười mà thôi.
Nhưng anh trai hắn Hạ Hầu Ngang, chính là cảnh giới võ sĩ cấp mười hàng thật giá thật, cũng bị Lâm Bắc Thần dùng một chiêu hạ gục.
Chẳng lẽ thực lực của tên phế vật này đã đến cảnh giới võ sư rồi sao?
Vậy cũng không đúng.
Hắn rõ ràng còn chưa thức tỉnh thuộc tính Huyền khí, Huyền khí còn chưa phóng sắc thái ra ngoài, không thể là cảnh giới võ sư được.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không thể phán đoán được thực lực của Lâm Bắc Thần, có chút kinh hãi.
“Nào, các ngươi không phải mới nãy còn rất kiêu ngạo sao?” Lâm Bắc Thần ngoắc ngón tay, nói: “Lăn qua đây tiếp chiêu.”
“Quá kiêu ngạo.”
“Nhịn không được rồi.”
“Xem kiếm đây.”
Thiếu niên dù sao cũng là thiếu niên, huyết khí phương cương, không chịu được khích tướng.
Một vài bóng người lao ra từ đình nghỉ mát, từng người ra tay, ánh sáng của kiếm lập lòe, tiến thẳng về phía Lâm Bắc Thần.
“Đến đây.” Lâm Bắc Thần cười to, thi triển Vân Trung Phi Vũ.
Cơ thể giống như một sợi lông vũ bay trên mây, vừa nhanh vừa chậm, vừa trái vừa phải, vừa cao vừa thấp, lên xuống, trôi nổi, tiết tấu không giống nhau, rất khó nắm bắt.
Đồng thời, Thanh Điểu Kiếm trong tay không ngừng ra chiêu Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.
Vù vù vù!
Mũi kiếm xuyên không khí, phát ra tiếng rít gào.
Mỗi một kiếm đâm ra là một gã thiếu niên bay ngược ra ngoài mà hét lên đau đớn.
Trong nháy mắt, năm sáu gã thiếu niên ra tay đều che cổ tay, bỏ kiếm lùi về sau, máu tươi từ ngón tay tràn ra.
“Chậc chậc, đây là thiên taì trẻ tuổi ưu tú của Vân Mộng thành, yếu đuối khiến ta muốn đi tiểu.” Lâm Bắc Thần thu kiếm lắc đầu.
Chẳng lẽ cái gọi là cuộc hẹn đấu kiếm tối nay, nhóm thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi khác nhận được thiệp mời đều là những thứ này sao? Vậy thiên tài trong Vân Mộng thành thật sự không được.
Đám thiếu niên vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể phản bác.
Sức mạnh của Lâm Bắc Thần chỉ lúc đối mặt với hắn mới có thể thực sự cảm nhận được.
Thân pháp quỷ dị cùng với kiếm thức kì lạ kia làm bọn họ chống đỡ không kịp, vừa rồi cơ bản có năm sáu người hợp lực vây công, kết quả ngay lúc đối mặt thì toàn bộ đều bị đánh bại.
Chênh lệch giữa hai bên giống như trời phạt.
“Còn ai nữa?” Lâm Bắc Thần hét lớn.
Trong đình nghỉ mát, còn những thanh thiếu niên khác chưa ra tay, sắc mặt gượng gạo, dập tắt kế hoạch ra tay cưỡng ép của họ. Tào Phá Thiên nhẹ nhàng đặt ly rượu bạch ngọc trong tay xuống bàn, thản nhiên nói: “Một tên công tử danh tiếng xấu xa có thể kiêu ngạo trong đêm đấu kiếm, thật sự là... Lận huynh, huynh hôm nay mang theo những tên gọi là thiên tài này dường như không tốt lắm.”
Ngồi ở bên cạnh hắn, thiếu niên duy nhất có khí thế địa vị ngang nhau, mang cẩm bào màu vàng tươi, mỉm cười nói: “Mấy tiểu huynh đệ của ta ngày thường đều rất kiêu ngạo. Ta đã cảnh cáo bọn hắn, núi cao còn có núi cao hơn, nhưng bọn họ chỉ mặt ngoài nghe theo, trong tâm lại không quan tâm, còn cảm thấy huynh trưởng ta quá thận trọng.”
Khi thiếu niên cẩm bào nói điều này, đám người thua trận Hạ Hầu Trùng, Hạ Hầu Ngang đều lộ vẻ xấu hổ.
“Hôm nay có người khiến huynh đệ bọn ta kiềm chế kiêu ngạo, ngược lại là chuyện tốt.”
Thiếu niên áo gấm rót một ly rượu vào trong ly ngọc bích của Tào Phá Thiên, sau đó rót cho bản thân một ly, nói: “Đại Trạch Nhưỡng của Vân Mộng thành, có vị ngọt, mới vào miệng như một ngọn lửa hừng hực, tác dụng chậm vô cùng, có thể kích thích ý chí của kiếm sĩ, Tào huynh xin chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Nói xong, hắn đứng dậy, đi ra khỏi đình nghỉ mát.
“Cảm ơn ngươi thay ta dạy bảo vài tên huynh đệ.” Hắn chắp tay với Lâm Bắc Thần, nói: “Nhưng mà, ngươi vẫn phải nhận thua, ta tên là Đông Phương Chiến, ngươi nhớ kỹ cái tên này, bởi vì cả đời này, ba chữ này sẽ là thứ mà ngươi theo đuổi, một mục tiêu không thể vượt qua.”
Hắn chậm rãi đưa tay, một vị thiếu niên bên cạnh liền đưa kiếm.
Một thanh kiếm rất bình thường, sử dụng thanh kiếm này đủ thấy Đông Phương Chiến rất tự tin vào thực lực của chính mình.
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
“Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi ra tay trước đi.” Đông Phương Chiến thản nhiên cười nói.
Lâm Bắc Thần cũng cười lên.
Sự bức bách này, so với đám người Hạ Hầu Trùng kia mạnh hơn nhiều.
Nhưng nếu xét về độ giả vờ thì trong số thế hệ trẻ, Lâm Bắc Thần chưa sợ ai cả.
“Xem kiếm đây.” Lâm Bắc Thần trực tiếp ra tay.
Thanh Điểu Kiếm đâm ra, vẫn dùng Xạ Nguyệt Kiếm Pháp.
Lưỡi kiếm xuyên qua không khí, giống như nỏ vây công, ẩn chứa uy lực kinh người, khiến cho không khí hai bên lưỡi kiếm cuốn đi, tạo thành một luồng khí xoáy có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Ha ha, tốt.”
Đông Phương Chiến đứng yên tại chỗ, khi mũi kiếm của Thanh Điểu Kiếm sắp đâm vào cơ thể của hắn, trường kiếm trong tay chấn động, ầm ầm một tiếng, biến hoá ra một đạo kiếm quang màu bạc, đâm vào trên mũi kiếm của Thanh Điểu Kiếm, đẩy một kiếm của Lâm Bắc Thần ra.