Đại hoàng tử?
Tả Tướng Tả Lộ Ý?
Quả nhiên là đại nhân vật.
Lâm Bắc Thần đột nhiên tỉnh ngộ.
Trước đó lão già âm bức Phi Tuyết này, đều là dùng cách thức giới thiếu 'Vị này là XXX', đến nơi này liền biến thành 'Đây chính là Lâm Bắc Thần', trực tiếp hoán đổi chủ ngữ và tân ngữ.
"Ha ha, đế quốc có thiên nhân trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, Lâm đại thiếu, sự tích của ngươi có thể nói là như sấm bên tai, bổn vương nghe đại danh đã lâu."
Đại hoàng tử chủ động đứng dậy.
Hắn với vẻ mặt tươi cười, tỏ ra rất nhiệt huyết, ban cho Lâm Bắc Thần sự tôn trọng cực lớn.
"Tham kiến đại điện hạ."
Lâm Bắc Thần gật đầu, vừa hay tóm được chính chủ, nói: "Đúng rồi, đang muốn thỉnh giáo, ta có mấy bằng hữu mất tích trong kinh thành, đã từng có duyên gặp mặt điện hạ mấy lần, không biết điện hạ có biết tung tích của bọn họ hay không?"
Hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi.
Phi Tuyết Nhất Sát ở bên cạnh trực tiếp cạn lời rồi.
Cái này cũng quá trực tiếp rồi đấy.
Đại hoàng tử ngược lại cũng không để bụng, cũng không kinh hãi, nụ cười không thay đổi nói: "Là đám người chủ nhiệm Sở Ngân đúng chứ? Bổn vương đã nghe nói chuyện này rồi, cũng âm thầm phái người hỏi thăm, có tin tức, nhất định sẽ ngay lập tức chuyển lời cho Lâm Thiên Nhân."
"Vậy được."
Lâm Bắc Thần gật đầu, thở dài nói: "Haizz, chuyện này đã làm ta ăn không ngon ngủ không yên, nếu như bị ta điều tra ra, là ai ở sau lưng giở trò, ta nhất định phải chém hắn thành ngàn mảnh, lột da tróc thịt, đoạn tử tuyệt tôn, mới giải được mối hận trong lòng ta."
Trong mắt của đại hoàng tử lóe lên vẻ khác lạ.
"Người trẻ tuổi, nộ khí quá lớn, ngược lại sẽ tổn thương chính mình."
Tả Tướng thân mặc thanh y chậm rãi mở miệng, nụ cười thản nhiên trên gương mặt khiến nếp nhăn trên trán ông ta càng rõ ràng hơn, giơ tay lên đẩy một chén trà trước mặt tới cái bàn dài bên phải, nói: "Lâm thiên nhân, mời ngồi, uống một ngụm trà, hạ hoả."
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, trực tiếp ngồi xuống.
Bưng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Nước trà màu hổ phách vào cổ họng, một cảm giác kỳ diệu hiện lên.
"Hả?"
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy một luồng ngọt thuần thấm vào ruột gan, dường như hoà vào trong tứ chi trăm cốt, toàn thân từ trên xuống dưới có một sự thoải mái không nói nên lời, tất cả lệ khí cùng nộ khí trong nháy mắt đều biến mất toàn bộ.
Thậm chí ngay cả tinh thần lực, đều có được một chút xíu tư nhuận có thể cảm nhận được rõ ràng.
"Trà ngon."
Lâm Bắc Thần từ trong thâm tâm khen ngợi một câu.
Sau đó hắn chuyển chủ đề, nhìn sang Tả Tướng, cười khúc khích nói: "Lão gia tử, lần trước có một tên tiểu oắt con tên là Đàm Cổ Kim, cầm Tả Lệnh của ngươi đánh ta, khiến cho ta rất là nhếch nhác, món nợ này vẫn chưa tính toán rõ ràng, hôm nay nếu như không có mấy trăm cân lá trà vừa rồi, e là không giải quyết được đâu."
Nghe thấy lời này, Đại hoàng tử lại hít một hơi lạnh da.
"Trà này tên là Thần Tỉnh, là đặc sản do hoàng thất của đế quốc Đại Hạ ở khu vực trung ương đặc biệt cung cấp, sản lượng cực thấp, ngay cả thành viên của hoàng thất đế quốc Đại Hạ cũng chưa chắc có thể uống được, một cân một Huyền Thạch, có công hiệu cực tốt đối với việc với tư dưỡng tinh thần!"
Đại hoàng tử từ từ giải thích một câu.
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy liền cười.
"Trà đắt như vậy, tướng gia lại có thể mua nổi sao? Quả nhiên là gia sản lớn, không phải là tham ô mồ hôi nước mắt của nhân dân đấy chứ? Vậy chia cho ta mấy trăm cân, càng không sao cả, vậy thì cái thiên nhân phong hiệu mà ta mua này cũng coi như là dùng hết tác dụng của nó."
Hắn tiện tay đưa chén trà qua, lại rót một ly cho mình.
Thao tác này khiến cho Phi Tuyết Nhất Sát ở bên cạnh nhìn mà choáng váng.
Đại hoàng tử cũng là một trán hắc tuyến.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người ở trước mặt Tả Tướng còn kiêu ngạo như vậy.
"Tả Tướng vì chính sự của đế quốc, khổ cực xử lý, suy nghĩ quá độ, có não tật, cho nên phụ hoàng phải hao tốn cái giá cực lớn mới mua được trà Thần Tỉnh cho Tả Tướng..."
Đại hoàng tử lại giải thích hai câu.
"Ô hô?"
Lâm Bắc Thần liếc nhìn ông lão mặc thanh y có ba đường nếp nhăn trên trán này, vô cùng mừng rỡ nói: "Người cùng bệnh, quay về có thể cùng nhau giao lưu bệnh tình, he he, vừa hay ta cũng có não tật, có thánh chỉ của bệ hạ chứng nhận, gần đây thường xuyên phát tác, cần phải trị liệu, trà bệnh thần kinh này... Phi, trà Thần Tỉnh này, không phải chính là chuẩn bị cho ta sao?"
Đại hoàng tử: "..."
Phi Tuyết Nhất Sát: "..."
Cái tên này có độc.
Tả Tướng bật cười ha ha, ngược lại là tính tình ôn hòa, không thấy có chút tức giận nào, nói: "Nếu như Lâm thiên nhân thích, vậy ta sẽ tặng ngươi một ít, nhưng mà mấy trăm cân thì không có, hàng cất trữ của lão phu cũng chỉ có năm mươi cân, sẽ tặng cho ngươi một nửa."
"Tướng gia, cái này..."
Phi Tuyết Nhất Sát kinh ngạc.
Tả Tướng cười ha hả xua tay, nói: "Lâm thiên nhân đáng được."
Lâm Bắc Thần không ngờ rằng mình mới nói vài câu, lại thực sự lấy được lá trà có giá trị hai mươi lăm cân Huyền Thạch.
Hắn phải lau mắt mà nhìn đối với độ hào phóng của Tả Tướng.
"Cảm ơn, mặc dù chỉ có hai mươi lăm cân, ta miễn cưỡng nhận vậy."
Hắn nói khoác mà không biết ngượng nói.
Đang nói chuyện, trong phòng khách quý, lại có người đi vào.
"A? Bắc Thần ca ca, huynh cũng ở đây sao?"
Giọng nói ngọt ngào quả thực khiến cho người ta vừa nghe mà đường huyết tăng vọt. Khi Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy tiểu công chúa Ngu Khả Nhi chết tiệt của đế quốc Cực Quang thân mặc váy công chúa màu hồng phấn, trong ngực ôm một con búp bê gấu.
Tiểu kỹ nữ với vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, người không biết còn tưởng rằng là nàng ở nơi này gặp lại cha ruột đã thất lạc nhiều năm.
Đứng bên cạnh Ngu Khả Nhi là Ngu Thân Vương nho nhã hiền hòa.
Phía sau Ngu Thân Vương, trái phải đều có một người.
Bên trái là đại sứ Cực Quang Ngụy Sùng Phong.
Bên phải là cường giả cấp bán bộ thiên nhân Nhất Niệm Băng Hà Thác Bạt Xuy Tuyết, người đã từng có duyên gặp mặt Lâm Bắc Thần mấy lần.