Nhớ ngày đó khi ở Vân Mộng thành, Thác Bạt Xuy Tuyết đã tạo cho Lâm Bắc Thần áp lực cực lớn, dẫn đến kế hoạch hắn muốn bắt cóc Ngu Thân Vương và Ngu Khả Nhi bị chết từ trong trứng nước.
Nhưng mà bây giờ thì sao chứ?
Lâm Bắc Thần vô cùng tự tin.
Hắn suýt chút nữa đi qua hất cái cằm của Thác Bạt Xuy Tuyết nói một câu "Kêu ba ba" .
"Lâm đại thiếu, lại gặp nhau rồi."
Ngu Thân Vương mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Dáng vẻ nhiệt tình thân thiết chào hỏi như vậy của hai cha con, ngay lập tức đã khiến cho bầu không khí trong phòng riêng trở nên vi diệu.
Rất nhiều đại nhân vật của đế quốc Bắc Hải, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm qua lại giữa cha con Ngu Thân Vương và Lâm Bắc Thần, muốn làm rõ mối quan hệ giữa bọn họ.
Nhất là đám người Đới Hữu Đức, khuôn mặt càng lộ ra nụ cười lạnh.
Lâm Bắc Thần hừ một tiếng.
Không hổ là cha con kỹ nữ, vừa đến đã muốn chơi mình.
Đây là muốn ly gián tình hữu nghị thuần phác kiên cố giữa ta và các đại huynh đệ Bắc Hải.
"Làm sao mà bọn họ cũng có thể tiến vào căn phòng này?"
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Tả Tướng, nói: "Không sợ bị chúng ta loạn kiếm chém chết sao?"
Tả Tướng dở khóc dở cười: "Chớ làm loạn, lần này là ước chiến của thiên nhân hai nước, người của sứ đoàn đế quốc Cực Quang có tư cách xem chiến, hơn nữa, bọn họ chịu sự bảo vệ của sứ đoàn liên minh đế quốc Trung Ương, hai nước giao chiến, không giết sứ giả, đây là một trong những điều khoản hiệp ước đồng minh thần thánh được các đại đế quốc của Đông Đạo Chân Châu ký kết."
"Ồ, hiểu rồi."
Lâm Bắc Thần thế là lại lần nữa hậm hực thu hồi ý nghĩ thuần phát bắt cóc cha con Ngu Thân Vương để bắt chẹt đế quốc Cực Quang.
Suy cho cùng trong sứ đoàn của liên minh đế quốc Trung Ương, có thiên nhân phong hiệu cấp năm tọa trấn.
Đây không phải là sợ.
Mà là muốn cho đế quốc Trung Ương một chút mặt mũi.
Ngu Thân Vương không có được lời hồi đáp của Lâm Bắc Thần, cười nhạt một tiếng. Hắn chậm rãi bước đến một cái ghế sa lon bằng da thật ở phía sau bàn dài ngọc thạch khác ngoài mười mét rồi ngồi xuống, vẫn nho nhã hiền hoà, ánh mắt nhìn xuyên qua Huyền Văn Thấu Minh bảo vệ, nhìn về phía Phong Vân đài thứ nhất ở chính giữa sân đấu.
Nơi đó có Khắc Linh Sư của hai bên đang tiến hành kiểm tra sau cùng đối với lôi đài. "Bắc Thần ca ca, người ta rất nhớ huynh đấy."
Tiểu kỹ nữ Ngu Khả Nhi vẫn còn cảm thấy chưa hết hứng, vẻ mặt ngọt ngào ngây thơ, giọng điệu trách móc, nói: "Lần trước trong Vân Mộng thành, chúng ta đã trò chuyện rất vui vẻ, đáng tiếc cuộc hẹn hò sau đó, Bắc Thần ca ca không tới, để người ta chờ cả một ngày."
Điều mà nàng nói chính chuyện liên quan tới chiếc khăn gấm của Lâm Thính Thiền kia.
Nhưng lại cố ý nói rất mập mờ.
Khiến cho người ta miên man bất định.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, nở nụ cười gian ác, nói: "Ta ăn sạch lau sạch, đương nhiên là kéo quần lên không nhận người rồi, còn hẹn hò cái rắm gì."
Ai bảo ngươi từ trong ra ngoài đều tản ra dáng vẻ kỹ nữ với ta.
Nói về đùa giỡn đê tiện, không phải khoác lác, Lâm Bắc Thần ta chưa từng sợ người nào.
Quả nhiên Ngu Khả Nhi nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trong phòng những người khác nhìn thấy sắc mặt của vị tiểu quận chúa đế quốc Cực Quang này, ngay lập tức cũng đều trở nên hứng thú.
Lâm Bắc Thần quả nhiên là một tên cặn bã quần là áo lượt, lại có thể đem tiểu quận chúa của đế quốc Cực Quang... Phi, không biết xấu hổ.
Thực sự là một tên khốn kiếp khiến người ta đố kỵ.
Rất nhiều người đều suy nghĩ như vậy.
Ngu Thân Vương nhìn mình nữ nhi, không nhịn được mà bật cười lên.
Cuối cùng đã gặp phải đối thủ rồi.
Trên gương mặt xanh non ngọt ngào kia của Ngu Khả Nhi, biểu cảm thay đổi mấy lần, sau cùng cũng ổn định tâm thái, tỏ vẻ giận hờn nói: "Hừ, Bắc Thần ca ca lại nói đùa rồi, hừ hừ hừ, huynh chỉ biết khi dễ người ta, không để ý tới huynh nữa."
Sau đó cũng không dám chọc ghẹo nữa, ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh phụ thân.
Lâm Bắc Thần cũng không để ý nữa, không ngừng đem trà mà Tả Tướng đã pha xong, rót vào trong miệng của mình.
Căn bản không phải là đang thưởng thức trà.
Mà giống như ăn cướp vậy.
Trong thời gian đó Đại hoàng tử mấy lần bắt chuyện, Lâm Bắc Thần đều thờ ơ qua loa.
Theo thời gian dần trôi qua, lại có một số đại lão của đế quốc đi tới phòng khách quý. Ví dụ như hoàng tử, hoàng nữ của hoàng thất.
Còn có một số cự phách đại quý tộc thế gia của đế quốc, cùng với thế hệ trẻ tuổi của gia tộc.
Phần lớn đều sẽ tới chào hỏi Tả Tướng.
Về phần đối với Lâm Bắc Thần, có người nhiệt huyết, có người lạnh nhạt.
Lâm đại thiếu đều không rảnh mà để ý.
Cao ngạo giống như một nữ thần đối mặt với các liếm cẩu.
"Đại thiếu, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Lâm Bắc Thần khẽ giật mình, đứng dậy nhìn về phía sau, trên mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng, nói: "Tiêu đại ca, ngươi cũng tới, a, ngươi đây là... Phốc!"
Lâm Bắc Thần suýt chút nữa phun một ngụm trà ra ngoài.
Bởi vì người xuất hiện trong phòng khách quý, chính là tiểu sĩ quan Tiêu Dã.
Nhưng mà khác với ngày xưa, Tiêu Dã trước mắt, hình tượng đại biến.
Hắn thân mặc một bộ gấm y viền vàng vân văn sang trọng, cắt may vừa người, đầu đội mũ vàng nguyên chất tượng trưng cho thân phận quý tộc, lưng đeo đai lưng bạch ngọc có giá trị không nhỏ, râu quai nón trên mặt cũng đã cạo đi rồi, lộ ra một gốc râu cằm màu màu nhạt, một thân quý khí, giống như thay đổi thành một người khác vậy. Còn bên cạnh Tiêu Dã, còn có một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, cùng với hai người trẻ tuổi khác cũng thân mặc gấm y viền vàng vân văn.
"Tiêu lão gia tử, đã lâu không gặp, vẫn là tinh thần khỏe mạnh."
Tả Tướng lại chủ động đứng dậy, chào hỏi lão nhân râu tóc bạc phơ kia.
Lâm Bắc Thần vừa nhìn qua, trong lòng lập tức hiểu ra điều gì đó.
Thì ra xuất thân địa vị của Tiêu Dã, có thể không thấp chút nào cả.
Lâm Bắc Thần ta vẫn luôn giả lợn ăn thịt hổ, không ngờ rằng lần này, bản thân lại biến thành hổ rồi sao?