Ông lão râu tóc bạc phơ nhưng tinh thần khoẻ mạnh, chính là lão thái gia Tiêu Diễn của Tiêu gia, một trong mười đại thế gia của đế quốc Bắc Hải.
Tiêu gia là xuất thân từ quân đội, có sức ảnh hưởng cực lớn trong quân đội.
Nhất là lão thái gia Tiêu Diễn, ông đã từng đi theo lão quân thần Lăng Thái Hư, chinh chiến tứ phương, lập được công huân hiển hách, bây giờ mặc dù đã về hưu một giáp, nhưng hổ già hùng phong ở đây, vẫn là đại lão cự phách đứng đầu trong kinh thành. Còn Tiêu Dã lại là đích trọng trưởng tôn của Tiêu lão thái gia.
"Tiêu đại ca, cái tên mắt to mày rậm nhà ngươi, lại có thể là một con quỷ nước, còn ẩn nấp sâu như vậy."
Lâm Bắc Thần trêu chọc nói.
Trước đó hắn đã cảm thấy thân phận của Tiêu Dã có thể không bình thường.
Không ngờ rằng lại hiển hách như vậy.
Chẳng trách nói về thế cục trong kinh thành, trực tiếp êm tai, hiểu rõ rành rành như vậy.
"Gia quy của Tiêu gia là nam đinh sau mười bốn tuổi bắt buộc phải mai danh ẩn tích, đi vào trong quân đội rèn luyện, trước khi có được sự công nhận của gia tộc, không được phép bại lộ thân phận, Lâm huynh đệ, ta cũng là bất đắc dĩ thôi."
Tiêu Dã cười giải thích.
Lần này hắn trở lại kinh thành, vốn dĩ chỉ là dự định âm điệu thấp mà làm việc, lặng lẽ thăm phụ mẫu một chút rồi lại trở về quân đội tiếp tục rèn luyện, không ngờ rằng bất ngờ lại được có được sự công nhận của gia tộc trước, được khôi phục thân phận.
Bởi vậy hôm nay mới có thể xuất hiện ở trong phòng khách quý này.
"Vị này là đường huynh của ta Tiêu Thiên, nhị đệ Tiêu Chân."
Hắn giới thiệu với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần cười chào hỏi.
Trên người của hai thanh niên có khí chất đặc biệt của quân nhân, rất là già dặn, lập tức liền nhiệt tình đáp lại.
"Lâm đại ca, ta đã nghe nói đến sự tích của ngươi, cuộc biểu tình ngày hôm đó, lúc đầu ta cũng muốn đi, kết quả bởi vì gia tộc diễn võ, làm chậm trễ thời gian... Ngươi là thần tượng của ta."
Tiêu Chân tỏ ra khá hưng phấn.
Lòng hư vinh của Lâm Bắc Thần lập tức có được sự thỏa mãn cực lớn.
Ừm, trẻ con là dễ dạy.
"Lão thái gia, nhanh mời ngồi."
Tả Tướng rất nhiệt tình đưa tay mời.
Tiêu lão thái gia cũng không chối từ, sải bước vào chỗ ngồi.
Đại hoàng tử ngược lại là rất có năng lực quan sát, khách khí hỏi thăm lão thái gia của Tiêu gia, sau đó đứng dậy rời đi, cùng với các hoàng tử, hoàng nữ khác ở bên cạnh ngồi ở một chiếc bàn dài bạch ngọc khác.
Hoàng tử và đại thần, vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định.
Các kim chi ngọc diệp tự thành một bàn, cười cười nói nói.
Một dáng vẻ hòa thuận đoàn kết.
Duy nhất không nhìn thấy Thất hoàng tử.
Bên này, ba huynh đệ Tiêu Dã đứng ở phía sau lão thái gia.
Thời gian trôi qua, lại tiếp tục có một số đại lão trong kinh thành đi tới phòng riêng. Mỗi người sau khi tiến vào, không có ngoại lệ nào cũng đều ngay lập tức tới bái kiến Tả Tướng và Tiêu Diễn, sau khi hành lễ, mới quay trở về vị trí của mình.
Người có đủ tư cách ngồi cùng bàn với hai vị đại lão này, ít càng thêm ít.
Đương nhiên Lâm Bắc Thần là một trong số đó.
Hắn không coi ai ra gì, không chút khách khí tiếp tục bưng chén trà Thần Tỉnh lên nốc ừng ực.
Lúc này, trong sân đấu đệ nhất ở trung tâm, Khắc Linh Sư của hai nước đã kiểm tra xong Phong Vân đài thứ nhất.
Sau khi xác định không có gì sai sót, truyền vào Huyền Thạch, đồng thời khởi động trận pháp bảo vệ.
Ong ong ong.
Mặt đất và không khí đồng thời hơi chấn động lên.
Vòng bảo vệ màu da cam nhàn nhạt hiện lên trong hư không, nhấp nháy ánh sáng màu cam, giống như một cái bát ngọc mật sáp úp ngược, bao phủ lôi đài đường kính một ngàn mét ở phía dưới.
Cách cuộc chiến bắt đầu, vẫn còn thời gian uống một chén trà.
Phía trên khán đài bên ngoài, đã ngồi chật cứng người.
Đưa mắt nhìn qua, người đông nghìn nghịt.
Ngoại trừ người Bắc Hải ra, vẫn còn bóng người nhân tộc của đế quốc khác.
Lâm Bắc Thần thậm chí ở trên khán đài, nhìn thấy được bóng dáng của Cát Mạc Xà Nữ cùng với Ngưu Đầu Nhân—— một số sinh vật hình dáng kỳ quái mà hắn đã từng nhìn thấy ở khu sứ quán.
"Ồ? Sao hôm nay không nhìn thấy hoàng tử cổ vẹo vậy?"
Lâm Bắc Thần lúc này mới bất giác phát hiện.
Trường hợp như vậy, hoàng tử không có hứng thú sao?
Hắn nhìn kỹ một vòng, trong một đám hoàng tử hoàng nữ, không nhìn thấy Thất hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cái tên này quả thật ra sức tìm kiếm tăm tích của đám người Sở Ngân rồi sao?
Được lắm.
Trước tiên nhấn một nút Like.
Đợi hắn thật sự không tìm được đám người Sở Ngân, lại lừa tiền hắn.
Đột nhiên, trong sân đấu đệ nhất vang lên tiếng hoan hô giống như biển thét sóng gầm.
Trên khán đài, vô số người đều đứng dậy, nhảy cẫng reo hò.
Hàng vạn tiếng hò hét và tiếng hô hoán khác nhau, tụ tập cùng một chỗ, tựa như cửu thiên kinh lôi, cho dù phòng khách quý có trận pháp Huyền Văn ngăn cách, vẫn có thể cảm nhận được hiện trường nóng hầm hập và bầu không khí như có sấm sét.
Đây là bởi vì, một bóng người thân mặc bạch y, đột nhiên xuất hiện ở trên Phong Vân đài thứ nhất.
Túy Kiếm Thiên Nhân Cao Thắng Hàn.
Một bộ bạch y, thân mang kiếm khí.
Vị cường giả một trong lục đại thiên nhân của đế quốc Bắc Hải này cuối cùng đã hiện thân rồi.
Bạch y như tuyết.
Trường kiếm như sương.
Hắn đứng bình tĩnh ở trên Phong Vân đài thứ nhất, khí thế vô hình tràn ngập ra ngoài. Trên khán đài hơn năm trăm ngàn người, ít nhất có 99% đều là người Bắc Hải.
Nhìn thấy vị anh hùng trong tâm trí xuất hiện, cũng khó có thể kiềm chế được nỗi kích động và hưng phấn trong lòng, toàn bộ sân thi đấu dường như trở thành đại dương hoan hô.
Đầu người nhúc nhích.
Người giống như sóng lớn nhấp nhô theo khán đài.
Thiên nhân!
Hai chữ này, có phân lượng cực lớn trong lòng của bất kì một con dân nào của đế quốc.
Mỗi một thiên nhân, đều là vị thần bảo vệ của đế quốc.
Tiếng hoan hô như vậy, tiếp tục kéo dài mấy chục hơi thở.
Mãi cho đến khi trên bầu trời phía tây, một luồng lưu quang màu xanh rực rỡ nhanh chóng bay tới.