Là Bích Dực Sa Điêu khổng lồ kia.
Thân thể khổng lồ giống như hung thú thái cổ tuần tra trong tinh hà, nhanh như điện chớp mà đến, tạo ra một bóng đen to lớn trên mặt đất. Giống như một mảng mây đen to lớn bao phủ bầu trời của sân thi đấu.
Uy áp của ma thú cấp Vương ùn ùn kéo đến và lan tràn.
Các khán giả của đế quốc Bắc Hải đang reo hò hoan hô, lập tức cảm thấy tim đập nhanh từng đợt, có một loại cảm giác sợ hãi bị khủng thú ở đỉnh của chuỗi thực vật nhìn chằm chằm vào.
Toàn trường ngay lập tức yên lặng.
Hưu!
Một đạo quang trụ từ trên người của Bích Dực Sa Điêu xà xuống, bắn lên trên Phong Vân đài thứ nhất.
Xạ Điêu Thiên Nhân Ngu Thế Bắc cũng hiện thân.
Nàng thân mặc khinh giáp huyết sắc, nội sam bạch bào, lưng đeo trường cung, thân thể thon dài, khung xương cao to hơn so với nữ tử bình thường, bộ ngực mặc dù bình bình, nhưng tỉ lệ tứ chi rất đẹp.
Nhất là một đôi chân dài cao ngất mà lại tràn đầy lực bộc phát.
Quả thực khoa trương đến mức độ 'Phía dưới cổ tất cả đều là chân'.
Về phần tướng mạo, cũng không kinh diễm gì.
Chỉ có thể dùng đoan trang để hình dung.
Nước da màu lúa mì, ngũ quan đoan chính.
Đặc sắc nhất là đôi mắt kia của nàng, thanh tịnh lạnh lẽo, con ngươi sắc mỏng, mang theo trắng bạc, cho người ta cảm giác giống như lấy huyền băng vạn năm nơi cực hàn điêu khắc mà thành, hàn ý tản mát ra lạnh lẽo thấu xương, không có một chút xíu nhiệt độ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Bắc Thần nhìn thấy dung mạo của Ngu Thế Bắc một cách hoàn chỉnh.
Quả nhiên là trời sinh dị mạo.
"Không ngờ rằng Ngu Thế Bắc này, tuổi tác không lớn, lại có gia tài bạc triệu."
Hắn không khỏi cảm khái nói.
Tả Tướng và Tiêu Diễn đều sững sờ.
Cái này sao lại liên hệ với gia tài bạc triệu.
"Lời này của Lâm thiên nhân là có ý gì?"
Tiêu Diễn lấy tay phất râu, tò mò hỏi.
Lâm Bắc Thần liếc nhìn lão nhân gia một cái, nói: "Bởi vì nàng tuổi còn trẻ, đã có sân bay thuộc về mình."
"Ồ? Sân bay là vật gì?"
Tiêu Diễn tiếp tục truy hỏi.
Trên thực tế, ông rất có hứng thú đối với Lâm Bắc Thần.
Hoặc có lẽ, toàn bộ Tiêu gia đều có một chút suy nghĩ đối với vị thiên nhân Thanh Đồng mới thăng cấp này.
"Ây... Uống trà, uống trà."
Lâm Bắc Thần im miệng rồi.
Không phải là bởi vì chú ý hình tượng của mình.
Mà là bởi vì không dễ giải thích.
Huống hồ Tiêu lão thái gia dù sao cũng là ông ruột của Tiêu Dã, ngay trước mặt lão nhân gia lại nói lung tung, thì có chút quá thất lễ.
Duang ——!
Tiếng chuông du dương và nặng nề vang lên.
Trận pháp của Phong Vân đài thứ nhất triệt để thôi động, lồng sáng màu vàng cam trở nên càng ngày càng ngưng thực.
Trên lôi đài, hai đại cường giả đứng nhìn nhau.
Sân thi đấu đệ nhất yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng đặt chén trà trong tay xuống, bắt đầu chú ý đến trận chiến của thiên nhân chậm rãi vén màn này.
Trên đài.
"Cao Thắng Hàn, hôm nay nếu như ngươi có thể tiếp lấy một tiễn của ta, coi như ngươi thắng."
Ngu Thế Bắc chậm rãi mở miệng.
Toàn thân nàng từ trên xuống dưới, tràn đầy sự tự tin mạnh mẽ.
"Ngươi hình như quá tự tin rồi."
Cao Thắng Hàn cười nhạt một tiếng, khí thế bình ổn, không thấy có chút dao động, nói: "Chỉ e là giống như lần trước, ngươi ngay cả cơ hội giương cung gắn tên cũng không có."
Ngu Thế Bắc cười lạnh, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt, nói: "Vậy sao? Vết thương trên ngực kia của ngươi, đã khôi phục rồi sao?"
Cao Thắng Hàn thản nhiên nói: "Đấu khẩu với nhau cũng không có ích lợi gì cả." "Cũng đúng."
Ngu Thế Bắc với vẻ mặt lạnh lùng, tay phải chậm rãi nâng lên: "Vẫn là so tài xem hư thực đi."
Vi quang màu bạc sẫm loé lên trong không khí.
Một thanh trường cung 1m4 tựa như bông tuyết màu bạc sẫm ngưng kết mà thành xuất hiện ở trong tay nàng.
Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, chỉ có thân cung, không có dây cung.
Khí hàn sương từ từ tản ra.
Ngu Thế Bắc tay nắm băng cung cùng với toàn bộ cánh tay phải, đều bị che phủ bởi một tầng băng sương trong suốt nhàn nhạt.
Giống như một tầng băng tinh giáp trụ che phủ.
...
Trong phòng khách quý.
"Cực Địa Thần Khấp Cung?"
Nhìn thấy cảnh này, Tả Tướng vốn dĩ vẫn còn ung dung, sắc mặt đột nhiên thay đổi. "Đó chính là Cực Địa Thần Khấp Cung trong truyền thuyết sao?"
Nguyên lão trong quân Tiêu Diễn, lông mày trắng như tuyết cũng ngay lập tức khoá chặt lại với nhau, trầm giọng nói: "Không đúng, đây là vũ khí trấn quốc của đế quốc Cực Quang, làm sao có thể để cho Ngu Thế Bắc nắm giữ?"
Nhìn thấy hai vị đại lão phản ứng như vậy, Lâm Bắc Thần trong lòng tràn đầy tò mò. "Cây cung này, đáng sợ lắm sao?"
Hắn hỏi.
Tả Tướng liếc nhìn hắn một cái, nói: "Là một trong ba đại vũ khí trấn quốc của đế quốc Cực Quang, lai lịch bí ẩn, uy lực vô cùng lớn, trong truyền thuyết, cây cung này đã từng bắn chết thần linh."
Lâm Bắc Thần nghe vậy, trong mắt lập tức hiện ra ánh sáng.
Tốt lắm.
Rất xứng với ta.
Suy cho cùng ta cũng là một thần xạ thủ giỏi bắn.
"Cây cung này, hình như có duyên với ta."
Lâm Bắc Thần mặt mày hớn hở nói.
Tả Tướng: "?"
Tiêu Diễn: "?"
Ngươi e là đang nằm mơ rồi đấy.
Lâm Bắc Thần với vẻ mặt thành thật nói: "Lời ta nói đều là thật, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao? Nó đang điên cuồng hò hét... Xuỵt, nghe kỹ đi, nó rõ ràng đang nói, chủ nhân vĩ đại Lâm Bắc Thần, ta đang ở đây, mau đón ta về đi, ta là thuộc về ngươi... Nó đã gấp gáp lắm rồi."