Trong phòng khách quý.
Hai đại lão kinh thành Tả Tướng và Tiêu Diễn nhìn vách tường của căn phòng trước mắt bị đụng nát, không còn gì để nói, lại đưa mắt nhìn về phía Phong Vân đài thứ nhất, hơi do dự một chút, sau đó liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn không giống như Lâm Bắc Thần, hiện thân trên Phong Vân đài thứ nhất.
Có một thiên nhân như Lâm Bắc Thần là đủ rồi.
Nếu không, sẽ cho thấy đế quốc Bắc Hải rất không chịu thua nổi.
Ngược lại là trên khán đài của sân thi đấu đệ nhất đột nhiên vang lên tiếng hoan hô giống như dời núi lấp bể, vô số người cuồng hô trước hình ảnh của Lâm Bắc Thần, khiến cho rất nhiều đại lão cự phách trong phòng khách quý đều hơi biến sắc.
Cái tên não tàn đến từ Vân Mộng thành này, từ khi nào lại có thể có uy vọng như vậy trong dân gian?
Ngu Thân Vương nhìn vách tường của phòng riêng bị vỡ ra hình chữ '太', sóng âm ngập trời giống như nước biển từ lỗ hổng này trút ngược vào, trên mặt cũng hiện ra một chút vẻ khác lạ.
Lâm Bắc Thần mới đến kinh thành được mấy ngày chứ?
Đã có uy vọng như vậy trong dân gian?
Cái vật nhỏ này, có chút bản lĩnh.
Đại sứ Cực Quang Ngụy Sùng Phong cười lạnh một tiếng.
Hắn nhìn mấy chục vạn người Bắc Hải reo hò như thủy triều ở bên ngoài, cố ý giễu cợt mười phần mà nói: "Đạo lý rất đơn giản, người Bắc Hải hiện tại quá thiếu anh hùng, Lâm Bắc Thần xuất hiện, đối với bọn họ mà nói, giống như một cọng rơm cứu mạng, cho nên mới phải reo hò làm bộ, chỉ là động tác như vậy thật ngu xuẩn đáng thương biết bao, chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, ba ngày sau, cảnh tượng của Cao Thắng Hàn hôm nay sẽ lại lần nữa tái diễn, Ngu thiên nhân là vô địch, lúc này người Bắc Hải la hét càng lớn thì ba ngày sau bọn họ sẽ sụp đổ càng nhanh!"
Thanh âm của lời này không lớn không nhỏ, nhưng lại đủ để người trong phòng khách quý nghe thấy.
Rất nhiều người trong nháy đều trừng mắt tức giận mà nhìn.
Ngụy Sùng Phong cười nhạt một tiếng, không hề sợ hãi.
Ngu Khả Nhi trong ngực ôm gấu bông, giọng nói trong trẻo giống như một chú chim sơn ca nghịch ngợm, cười khúc khích nói: "Ngụy bá bá nói rất có lý, nhưng mà, Bắc Thần ca ca vẫn rất ưu tú, ta sẽ đi cầu xin dì tiểu Bắc một chút, ba ngày sau thủ hạ lưu tình, tha chết cho Bắc Thần ca ca..."
Một số người nghe được câu nói này, liền trầm ngâm. Trên khán đài phía tây.
Cát Vô Ưu và Chu Tuấn Lam ngồi trong đám người. Bọn họ âm thầm đến đây xem chiến.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Bắc Thần hiện thân, trong mắt của Chu Tuấn Lam hiện lên vẻ thù hận.
"Cái tên chết tiệt này tại sao còn chưa chết."
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Cát Vô Ưu tò mò nói: "Đúng rồi, ngươi không phải đã mời mấy người Tôn Hành Giả, Trư Vô Năng đi ám sát Lâm Bắc Thần sao? Tại sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh? Gần đây cũng không nghe nói Lâm Bắc Thần gặp chuyện gì."
Vừa nhắc tới chuyện này, Chu Tuấn Lam tức giận nghiến răng nghiến lợi.
"Ba tên chết tiệt đáng chém vạn đao kia, cầm Huyền Thạch của ta, người thì giống như ba cái cái rắm trong không khí, hoàn toàn biến mất không thấy đâu cả." Hắn căm hận nói: "Mấy ngày nay, ta đã nghĩ hết tất cả phương pháp, đều không liên lạc được với bọn họ, ngay cả tin tức do lệnh bài thiên nhân phát ra cũng không có hồi âm." "Hả?"
Cát Vô Ưu ngẩn ngơ: "Vậy ngươi chẳng phải là..."
Chẳng phải là mất máu mẹ nó rồi?
Nhưng hắn còn chưa nói hết.
Bởi vì Cát Vô Ưu để ý được, nhổ gốc rạ này lên, Chu Tuấn Lam trong nháy mắt sẽ ở trong trạng thái bùng nổ, rất hiển nhiên là đã kìm nén nội thương sâu sắc.
"Không sao, ba người cầm Huyền Thạch của ngươi đều là thiên nhân phong hiệu, sớm muộn cũng sẽ hiện thân tới nhận tiền lương Huyền Thạch hàng tháng, đến lúc đó ta giúp ngươi lưu ý."
Cát Vô Ưu an ủi một câu, lại nói: "Hơn nữa, ngươi cũng không có đưa ra thời gian kỳ hạn, có lẽ người ta đều đang âm thầm chuẩn bị, bảo đảm cho hành động ám sát không có sơ hở nào thì sao?"
Chu Tuấn Lam hít vào một hơi thật sâu, nói: "Tốt nhất là như vậy, bằng không, ta sẽ khiến cho mấy tên chết tiệt này biết, Huyền thạch của Chu gia không phải dễ lấy như vậy."
Trên Phong Vân đài thứ nhất.
"Ấy, ngươi làm hỏng kiếm của ta."
Lâm Bắc Thần ngữ khí bất thiện nói: "Nếu như ngươi đem cây cung này đền cho ta, có lẽ ta có thể cân nhắc, trong cuộc 'Thiên Nhân sinh tử chiến' ba ngày sau sẽ tha cho ngươi một mạng."
Ngu Thế Bắc liền sững sờ.
Lập tức bật cười.
Mặc dù là một nữ tử cấp bậc hàng tỉ phú ông, nhưng khi nàng cười lên, thật sự vẫn có một chút mị lực như vậy.
Đương nhiên, đối với Lâm Bắc Thần mà nói, nếu như sự khinh bỉ trong ánh mắt của nàng không rõ ràng như vậy thì càng có mị lực hơn rồi.
"Cực Địa Thần Khấp Cung này sao?"
Ngu Thế Bắc cười lạnh lại lần nữa triệu hồi ra băng tinh trường cung màu bạc sẫm, nắm trong tay.
"Không sai, chính là nó."
Trong mắt của Lâm Bắc Thần loé lên ánh sáng.
Cây cung này, đã là vũ khí trấn quốc, vậy chắc hẳn là rất đáng tiền.
Đổi mấy ngàn thậm chí là trên vạn Huyền Thạch cũng không thành vấn đề đúng chứ? Đoạt tới tay, thậm chí có thể lừa đế quốc Cực Quang một vố.