Ngu Thế Bắc nhìn biểu hiện của Lâm Bắc Thần, trong mắt của nàng đều là vẻ khinh miệt.
Cười nhạt một tiếng, ngón trỏ tay phải của Xạ Điêu Thiên Nhân duỗi ra, nhẹ nhàng kéo ra một dây cung ở trên không, chỉ thấy dây cung bằng băng màu bạc lấp lóe hiện lên, hơi chấn động, phát ra một tiếng rung âm 'Băng'.
Rung âm này lúc ban đầu cực kì nhỏ.
Nhưng nháy mắt sau đó, như thể dẫn phát cộng hưởng của trời đất, âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, đến sau cùng, giống như có thần minh ở trên chín tầng mây đang gào thét.
Âm công!
Ngay tức khắc, đám người đang hô to cái tên Lâm Bắc Thần trong sân thi đấu đệ nhất, chỉ cảm thấy mắt nổi đom đóm, khí huyết quay cuồng, tim đập loạn xạ, sắc mặt kinh hãi mà im tiếng.
Từ ầm vang nhiệt liệt đến đột nhiên yên tĩnh.
Giống như một vòng luân hồi trước đó.
Tiếng hô to của mấy chục vạn người trên sân thi đấu đệ nhất bị một tiếng dây cung rung động này áp chế và che phủ triệt để...
Còn Ngu Thế Bắc sắc mặt vẫn lãnh đạm bình tĩnh, như thể đã làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
"Cây cung này, đám nhu nhược của Bắc Hải, không chịu đựng nổi."
Ngu Thế Bắc thân mang Huyền Giáp nhìn Lâm Bắc Thần, trong giọng nói lạnh lùng, mang theo sự kiêu ngạo sâu tận xương tủy, dùng một loại giọng điệu trịch thượng, vô cùng khinh bỉ nói.
Lâm Bắc Thần nhún vai, không bị ảnh hưởng chút nào, thản nhiên nói: "Cung này có duyên với ta, ba ngày sau, nó sẽ thuộc về ta."
"Lệ ——!"
Tiếng rú dài tràn đầy lạnh lùng bạo ngược vang lên.
Tạo ra một mảnh bóng râm trên mặt đất.
Là con ma thú cấp Vương đỉnh cấp khổng lồ Bích Dực Sa Điêu kia đã tới rồi.
Uy áp tàn bạo ở đỉnh của chuỗi thực vật trong nháy mắt tràn ngập.
Thân hình của Ngu Thế Bắc nhảy vọt lên trời.
"Thiên nhân Bắc Hải Cao Thắng Hàn, không chịu nổi một đòn, khiến ta thất vọng." Nàng rơi vào trên lưng của Bích Dực Sa Điêu, trên không trung nhìn xuống, giọng nói lạnh như băng vang vọng giữa trời đất.
"Lâm Bắc Thần, trở về sắp xếp ổn thoả hậu sự đi, ba ngày sau, ta một tiễn giết ngươi." Giọng nói vừa dứt.
Bích Dực Sa Điêu hóa thành lưu quang màu xanh, phá không mà đi.
Trong sân thi đấu đệ nhất, sau yên tĩnh, lập tức một mảng âm thanh ồn ào chửi mắng. Tên thiên nhân Cực Quang này thật sự là quá kiêu ngạo.
Lại dám nói ra lời ngông cuồng này ư?
Nhưng uy thế mà nàng để lại vừa rồi, quả thật là đáng sợ.
Uy lực của trường cung màu bạc sẫm kia, một tiễn thạch phá thiên kinh kia, giống như một tòa Ma Sơn thái cổ hung hãn đè lên trái tim của mỗi người.
Đúng vậy.
Thiên Nhân lâu năm như Cao Thắng Hàn cũng bị đánh bại giống như bẻ gãy cành khô.
Nhân tài mới nổi như Lâm Bắc Thần, dù sao cũng chỉ là tín nhiệm, có thể thắng được sao?
Vô số ánh mắt tha thiết rơi trên người thiếu niên bạch y đang đỡ lấy Cao Thắng Hàn rơi vào trong hôn mê trên Phong Vân đài thứ nhất kia.
Mọi người muốn có được hồi đáp của thiếu niên này.
Chỉ có một câu nói, một từ cũng được.
Hoặc ít nhất, một cái biểu cảm cũng được.
Mọi người hi vọng từ trong phản ứng và biểu cảm của Lâm Bắc Thần, nhìn ra một chút xíu manh mối chính diện, để tăng cường sự mong chờ và lòng tin của mình đối với trận chiến ba ngày sau.
Còn Lâm Bắc Thần cũng không khiến những đôi mắt mong đợi kia thất vọng. "Trên mảnh đất này, không có ai có thể chiến thắng được ta."
Lâm Bắc Thần gằn từng câu từng chữ nói.
Lưu quang lóe lên.
Hắn mang Cao Thắng Hàn rời đi.
Thế nhưng giọng nói tự tin và quyết tuyệt đó vẫn còn vang vọng trong sân thi đấu đệ nhất.
Khu trị liệu của sân thi đấu đệ nhất.
"Thế nào rồi?"
Tả Tướng với vẻ mặt quan tâm hỏi.
Có ngự y của hoàng thất đế quốc Bắc Hải Lôi Nhất Dần danh xưng Tam Diệu Thánh Thủ, từ trong phòng cấp cứu bước ra, tháo mặt nạ luyện kim xuống, thở ra một hơi trọc khí thật dài.
Ánh mắt đảo qua trên khuôn mặt của đông đảo các đại lão, từ từ nói: "May mà có thần thuật của Lâm đại thiếu ngay tức khắc trị liệu, giữ lại một chút bản nguyên tiên thiên, cho nên tạm thời không cần lo lắng về tính mạng."
Đám người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bị Cực Địa Thần Khấp Cung một tiễn xuyên thân, lại có thể không chết.
Cao Thắng Hàn tuyệt đối là phúc lớn mạng lớn.
"Chờ đã, tạm thời không cần lo lắng đến tính mạng là có ý gì?"
Lâm Bắc Thần nghe được lời nói bóng gió, nói: "Chẳng lẽ thương thế sẽ có biến hoá sao? Không phải là rất nhanh sẽ khôi phục sao?"
Năng lực trị liệu Thuỷ Hoàn Thuật của mình, biến thái đến thế nào chứ?
Lại không thể khiến cho lão Cao khôi phục lại trạng thái mạnh như rồng như hổ sao? Vết thương tiễn này có chút khoa trương rồi.
Lôi Nhất Dần chắp tay với Lâm Bắc Thần, nói: "Nếu không phải thủ đoạn của Lâm thiên nhân ngài cao minh, dùng bí thuật kéo giữ một chút cơ hội sống cho Cao thiên nhân, chỉ e Cao Thiên Nhân lúc đó đã chết rồi, bây giờ thần thuật của ngài đang không ngừng phát huy tác dụng trong cơ thể của Cao thiên nhân, trước khi thần thuật lực của ngài chưa hao hết, Cao thiên nhân sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn khôi phục ý thức thì rất khó, về phần khôi phục tu vi lại là chuyện tuyệt đối không thể nào, hơn nữa gay go nhất là một khi sức mạnh của loại thần thuật này tiêu hao gần hết, thương thế của Thần Khấp Cung bắt đầu thôn tính bảng nguyên còn lại không nhiều của Cao thiên nhân, vậy thì tình huống sẽ chuyển biến đột ngột."