Viên Vấn Quân ngơ ngẩn.
Đới Hữu Đức bấm ngón tay, nói: “Được rồi, ta không muốn kéo dài thời gian vô ích với các ngươi nữa, rất nhiều chứng cứ đã cho thấy cha con Viên thị các ngươi cấu kết với Độc Cô Kinh Hồng, chính ngươi đã giúp dư nghiệt của Thiên Vân Bang, ta có thể hạ lệnh xử quyết các ngươi bất cứ lúc nào... Người đâu, bịt miệng bọn hắn lại.”
Hai cảnh vụ kiếm sĩ hai bên bịt miệng Viên Vấn Quân và Viên Nông lại, để bọn hắn không thể nói chuyện được nữa.
Ánh mắt Đới Hữu Đức một lần nữa dời đến trên người Độc Cô Dục Anh.
Hắn đi tới nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Độc Cô Dục Anh, sau đó đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, lộ ra vẻ say mê.
Khinh bạc thiếu nữ xong, Đới Hữu Đức quay đầu nhìn về phía cha con Viên thị đang liều mạng giãy giụa nở một nụ cười đắc thắng, kèm theo vẻ khiêu khích.
“Được rồi, tiểu nha đầu, bản quan đã rất kiên nhẫn rồi, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, phối hợp song tu với ta cho tốt, ta có thể để phụ thân ngươi hạ táng toàn thây, cũng có thể buông tha cho cha con Viên thị. Nếu không thì hậu quả ắt ngươi có thể tưởng tượng được...”
Đới Hữu Đức uy hiếp nói.
Độc Cô Dục Anh giật mình một cái, sau đó dần dần hồi phục lại tinh thần.
Nàng dùng ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm vào vị bộ trưởng hiện nay của bộ phận cảnh vụ, nhẹ nhàng nối: “Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?”
Nàng cắn răng nói: “Ta có thể phối hợp với ngươi cùng tu luyện công pháp song tu, thế nhưng trước tiên ngươi phải thả Viên lão sư và Viên học trưởng, đồng thời hạ táng cha ta đã.”
“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao?” Đới Hữu Đức không khỏi cười nhạt.
Thực sự là một tiểu nha đầu ngây thơ.
Nếu không phải vì bộ công pháp song tu nào đó có yêu cầu đối với lô đỉnh rất cao, mà Độc Cô Dục Anh là nhân tuyển phù hợp duy nhất, muốn song tu thì phía nữ tử phải toàn lực phối hợp mới được, thì sap hắn phải hao tổn tâm cơ đến vậy chứ.
“Ta chỉ có một điều kiện như thế này.”
Độc Cô Dục Anh bỗng trở nên yên tĩnh chưa từng có, cũng kiên quyết chưa từng có: “Ngươi là bộ trưởng bộ phận cảnh vụ, quyền thế ngập trời, coi như là thả đám người Viên lão sư, nếu ta không nghe lời thì ngươi có thể bắt bọn hắn lại bất cứ lúc nào, lại cũng không tổn thất gì.”
Có bạn học Cổ ở đây, chỉ cần Viên lão sư và Nông ca hội họp với bạn học Cổ, nhất định có thể được bảo hộ.
Thứ mà ta có thể làm chỉ có bao nhiêu đây thôi. Độc Cô Dục Anh suy nghĩ trong lòng.
Đới Hữu Đức nâng chiếc cằm trơn bóng trắng nõn của Độc Cô Dục Anh lên, lắc đầu nói: “Ta chưa bao giờ cò kè mặc cả với người khác, nếu ngươi vẫn còn ôm tâm tư như vậy thì ta đây không ngại cho người nhìn cảnh cha con Viên thị bị đánh gãy tay chân... Người đâu.”
Hắn nháy mắt.
Một gã cảnh vụ kiếm sĩ rút trường kiếm bên hông ra.
Xẹt!
Kiếm quang chợt lóe.
Một cánh tay của Viên Vân Quân bị chém đứt. “A...”
Người sau đau tới ngất đi.
“Đừng mà...”
Độc Cô Dục Anh kêu lên thảm thiết.
“Chém tiếp.”
Đới Hữu Đức cười nhạt, nói: “Ngươi cần phải cảm nhận thật kỹ, cái giá của việc cò kè mặc cả với ta...”
Cảnh vụ kiếm sĩ nọ giơ kiếm lên lần thứ hai.
Đúng lúc này...
“Đới Hữu Đức, lăn ra đây cho ta.”
Một thanh âm tựa như sấm sét cửu thiên nhắc lên tầng tầng sóng ấm, lại phảng nhất như gió truyền đến từ khoảng sân rộng nha môn bộ phận cảnh vụ.
Thanh âm này như một luồng ánh sáng hy vọng.
Thoáng cái đã thắp lên trong con ngươi đã sắp tắt lụi hào quang. Là bạn học Cổ.
Hắn nghe ra rồi.
Cùng lúc đó, cục trưởng tuần bổ tư Triệu Vân Xương bay vụt tới, đạp xuống mặt đất nói: “Đại nhân, trong sân đã xảy ra chuyện...”
“Chuyện gì xảy ra?”
Trong lòng Đới Hữu Đức cả kinh, lớn tiếng quát hỏi.
“Có một cường giả nghi tự thiên nhân mạnh mẽ xông vào nha môn, thực lực của đối phương quá cường đại. Lăng ty trưởng và Cổ ty trưởng chiến bại, cảnh vụ kiếm sĩ bị đánh tan trong nháy mắt, cường giả các bên trên quảng trường đều đã tìm đến nhưng không ai có thể ngăn cản...”
Thần sắc cục trưởng tuần bổ tư Triệu Vân Xương trở nên sợ hãi. Hiển nhiên là bị thủ đoạn của kẻ địch dọa sợ.
Cường giả thiên nhân hư hư thực thực?
Trong lòng Đới Hữu Đức khẽ động.
“Là bạn học Cổ, nhất định là hắn.”
Độc Cô Dục Anh vui mừng kêu lên.
Trong đôi mắt mê man của nàng lập tức đốt lên hào quang hy vọng.
Rốt cuộc hắn đã đến.
Một lần này, nhất định hắn có thể giải quyết vấn đề chứ?
Trong lòng thiếu nữ dâng lên tia hy vọng cuối cùng.
Đới Hữu Đức nhìn thoáng qua Độc Cô Dục Anh, gương mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Lâm Bắc Thần tới rồi sao? Vậy quá tốt rồi.
Đúng vậy, thân phận của vị ‘bình bình vô kỳ Cổ Thiên lạc’này kỳ thực cũng không phải là bí mật gì ở trong cao tầng.
Bời vì trước đây khi Lâm Bắc Thần đã dùng thân phận Cổ Thiên Lạc đại náo đế quốc Cực Quang xong đã để lại thân phận thực sự, vì vậy mới dẫn tới ‘thiên nhân sinh tử chiến’.
Chỉ là bởi vì một vài nguyên nhân mà triều đình đã lựa chọn bảo mật.
Thế nhưng Đới Hữu Đức là bộ trưởng bộ phận cảnh vụ, nhất phẩm quan lớn trong triều đại đương thời, quyền cao chức trọng, tất nhiên sẽ biết được bí mật trong đó.
Một phen mưu kế hôm nay của hắn chính là vì chờ đợi Lâm Bắc Thần. Trên gương mặt Đới Hữu Đức hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Hắn xoay người lại đi đến góc phòng thẩm vấn bí mật, đi đến trước mặt hai người trẻ tuổi vẫn luôn thưởng trà xem kịch, sau đó cung cung kính kính hành lễ, nói: “Công tử, đại nhân, người kia đã tới, sau đó...”
Người trẻ tuổi mặc tử y sắc mặt trắng nõn, khí chất đẹp đẽ mà cao quý, vừa nhìn liền biết là người sống trên thượng vị, thế nhưng mũi ưng sắc bén có thể nhìn ra ánh mắt của hắn có chút hung ác, nham hiểm.
Đặt chén trà xuống, người trẻ tuổi mặc tử y thản nhiên nói: “Ngươi cứ to gan mà làm theo kế hoạch ban đầu, có bất cứ vấn đề gì, ta đều giúp ngươi chống lưng.”
Một cánh tay của người trẻ tuổi khác nâng đi chén trà con có vàng bí ẩn, không nói một lời.
Thế nhưng thái độ đã nói rõ tất cả.