Những cỗ thi thể này đều là người của bang phái đệ nhất kinh thành, Thiên Vân Bang.
Từ bang chủ Độc Cô Kinh Hồng cho đến các đại đường chủ, hương chủ, ngoại trừ vị cường giả cảnh giới bán bộ thiên nhân kia may mắn trốn thoát, những cao tầng khác của Thiên Vân Bang, tổng cộng tám mươi mốt người không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị bộ phận cảnh vụ và thập lục vệ bắt về.
Bởi vì là trọng tội phản quốc, dưới tình huống chứng cứ vô cùng xác thực, thậm chí bộ phận cảnh vệ cũng không dựa theo trình tự bình thường thẩm vấn và phán quyết, mà lựa chọn trình tự khẩn cấp, trực tiếp công khai xử tử, treo trên sát trụ.
Trong đó có bang chủ Độc Cô Kinh Hồng là ngoại lệ duy nhất. Hắn là sợ tội tự sát.
Thế nhưng thi thể vẫn bị treo trên sát trụ.
Tám mươi mốt người, không có một ai không phải là người có tiếng nói trong kinh thành, thế nhưng lúc này toàn bộ đã trở thành cỗ thi thể lạnh băng.
Nhất là Độc Cô Kinh Hồng, từng là người của bang phái đệ nhất kinh thành, một thời hung uy vô lượng, ngay cả đại lão quan trường nhị phẩm tam phẩm cũng phải kiêng kỵ hắn, không dám dễ dàng đắc tội.
Thế nhưng lúc này, phong lưu lạc tận.
Cũng chẳng qua là một cỗ thi thể lạnh như băng.
Sợi tơ kim loại xuyên qua lỗ tãi hắn rồi treo hắn lên giữa không trung, tóc bị sợi tơ tách ra để cho người vây xem có thể nhìn thấy được gương mặt của tội nhân bị treo.
Trên quảng trường đã hội tự năm, sáu ngàn người đều đang hô to khẩu hiệu mắng chửi.
Các thị dân tức giận đang nguyền rủa Thiên Vân Bang với tất cả người và sự việc liên quan tới Thiên Vân Bang.
“Không được buông tha bất kỳ người nào của Thiên Vân Bang.”
“Cấu kết ngoại địa, phản bội quốc gia, cả đám đều đáng bị băm thây vạn đoạn.”
“Không thể tha thứ, Độc Cô Kinh Hồng hẳn phải bị tru di cửu tộc.”
“Nghe nói vẫn còn dư nghiệt của Thiên Vân Bang ở bên ngoài, tuyệt đối không thể buông tha...”
Đủ loại tiếng chửi ầm ĩ liên tục ập tới như thủy triều.
Từ năm nay, trong chiến sự đế quốc Bắc Hải đối kháng với đế quốc Cực Quang đang từ từ rơi vào thế hạ phong, hơn nữa hải tộc bối minh đột nhiên tập kích khiến rất nhiều người trong thành đều có một loại cảm giác nhật mộ tây sơn bay múa, nhất là nỗi hận đối với đế quốc Cực Quang lại càng chất chồng như núi.
Phản bội đế quốc, cấu kết với đế quốc Cực Quang là tội không thể dễ dàng tha thứ nhất.
Thiên Vân Bang sở tác sở vi khiêu chiến từng điểm mấu chốt của mỗi một con dân đế quốc Bắc hải, thảo nào bọn họ lòng đầy căm phẫn như vậy.
Tại đại môn của nha môn.
Một trăm tên tuần bổ kiếm sĩ mặc áo giáp đỏ đậm của bộ phận cảnh vụ đứng trước đại môn của nha môn, thần sắc xơ xác tiêu điều nhìn xuống đoàn người đang kháng nghị, phòng ngừa bọn họ nảy sinh ra hành vi quá khích.
Tại lầu bốn của bộ phận cảnh vụ, đang bí mật thẩm vấn.
Bộ trưởng Đới Hữu Đức ngồi trên ghế dựa lớn tra hỏi, thoải mái dựa ra sau, nhẹ nhàng xoay xoay nhẫn bạch ngọc trên ngón tay trái, khẽ nở nụ cười.
Trong mắt hắn, thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đã là con mồi trong lồng.
Con mồi rơi vào bẫy sập, kết cục sau cùng luôn là bị thợ săn ăn tươi nuốt sống. Điểm khác biệt duy nhất là khiến con mồi này trở nên càng mỹ vị hơn trước.
“Bạn học Độc Cô, mọi việc đã rất rõ ràng, phụ thân ngươi phản quốc thông đồng với địch, tội không thể tha. Ngươi thân là nữ nhi duy nhất của hắn, theo lẽ thường phải chịu tội liên đới. Bây giờ ta sẽ lập tức xử tử ngươi, cũng không tính là xúc phạm tới luật pháp của đế quốc, ngươi có biết không?”
Độc Cô Dục Anh một thân váy dài màu trắng đứng lẻ loi trong sảnh. Thần sắc của nàng kinh hoàng và mở mịt.
Giống như một tiểu hài tử bị lạc mất người nhà trong cơn bão tuyết. Mười thước bên ngoài, trên người Viên Nông nhuốm máu.
Hắn bị đeo Cấm Huyền Cước Liêu và còng tay, treo trên một cái giá hình chữ thập, Cấm Huyền Hình Châm cắm vào trong đan điền, một thân tu vi cảnh giới võ đạo tông sư khá mạnh mẽ đã hoàn toàn bị phong ấn, không chút lực phản kháng.
“Đới Hữu Đức, ngươi biết rõ Độc Cô bang chủ đã bỏ tà quy chính...”
Từ bên kia liên hiệp hội truyền đến tiếng rống giận dữ của Viên Vấn Quân lão sư.
Giống với nhi tử Viên Nông, hắn cũng bị phong ấn tu vi, bị hành hình, chỉ là không bị treo lên hình giá mà là bị hai gã cảnh vụ kiếm sĩ giữ lấy, khó mà giãy ra.
“Phạm vào tội lớn tày trời như thế này, một câu ‘bỏ tà quy chính’ là có thể rửa đi tội nghiệt của hắn sao?” Đới Hữu Đức quay đầu, ngữ khí mỉa mai hỏi ngược lại: “Hơn nữa, ai biết được có phải hắn thực sự hối cải hay không?”
“Độc Cô bang chủ đã biểu hiện ra thành ý của hắn, hơn nữa có thiên nhân của đế quốc bảo vệ... Đới Hữu Đức, ngươi vì muốn tạo dựng sự nghiệp chính trị của bản thân mà giữ lại tình báo, làm ra loại chuyện như này, đây là đang tổn hại lợi ích của đế quốc, ngươi mới là tội nhân thực sự của đế quốc...”
Viên Vấn Quân khó nén cơn giận.
Từ đầu hắn đã nói rõ với bộ phận cảnh vụ.
Kết quả vẫn không thể bảo vệ được Độc Cô Kinh Hồng và Thiên Vân Bang.
Việc này có thể sẽ là quân cờ ẩn tốt nhất của đế quốc đối với địch nhân, dùng tốt có thể tạo ra hiệu quả to lớn, không thua kém gì với đại thắng trên chiến trường tiền tuyến phương Bắc.
Thế nhưng Đới Hữu Đức lại vì lợi ích cá nhân mà hủy diệt đi. “Ha ha, thiên nhân bảo vệ?”
Đới Hữu Đức phảng phất như nghe được chuyện cười lớn.
Hắn cười lớn nói: “Ta biết, người ngươi nói là Cao Thắng Hàn đó mà. Có lẽ ta sẽ cho hắn chút mặt mũi, thế nhưng bây giờ hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên phế nhân, còn có ai sẽ cố kỵ mặt mũi của một tên phế nhân chứ?”
Viên Vấn Quân lạnh lùng nói: “Cao thiên nhân là anh hùng của đế quốc...” “Hắn chỉ là một tên phế vật mà thôi.”
Đới Hữu Đức cười lạnh cắt ngang: “Một phế vật thua trận thi đấu trước mắt bao người, thành toàn cho thiên nhân của địch quốc, anh hùng chó má gì chứ.”
“Ngươi...”
Viên Vấn Quân hít sâu một hơi, nói: “Được, vậy ta cho ngươi biết, ngoại trừ Cao thiên nhân, còn có một vị thiên nhân từng mở miệng muốn bảo vệ Độc Cô Dục Anh chu toàn.”
“Ha ha, ta biết người ngươi nói tới là ai. Ha ha, bình bình vô kỳ Cổ Thiên Lạc đúng không?” Đới Hữu Đức cười ha hả, sau đó gằn từng câu từng chữ nói: “Ta lại vô cùng chờ mong hắn đến đó.”