Đới Hữu Đức xoay chuyển ánh mắt sang nhìn.
Liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp vô song, khuôn mặt trứng ngỗng tuyệt diễm trắng nõn giống như mỡ cừu bạch ngọc, hoạt bát xông tới Lâm Bắc Thần, với dáng vẻ xinh xắn tranh công lấy lòng.
Thiếu nữ này thật là xinh đẹp.
Hình như là...tỳ nữ bạo lực bên cạnh Lâm Bắc Thần tên là Thiến Thiến?
Nàng cũng là cao thủ sao?
Đới Hữu Đức hoang mang.
Lâm Bắc Thần bóp cái miệng nhỏ của Thiến Thiến, tạo thành hình chữ O, giống như con cá vàng nhỏ nhả bong bóng, lại sờ một cái trên khuôn mặt nhỏ bé này, cảm thấy khá giống, lúc này mới hài lòng quay đầu liếc nhìn Chu Tuấn Lam nửa ngồi xổm trên mặt đất.
"Nha đầu nhà ngươi, không biết nặng nhẹ, sao lại xuống tay nặng như vậy, đánh Chu thiên nhân thành dáng vẻ này, bảo hắn làm sao gặp người đây! Chu thiên nhân dù sao cũng là đại nhân vật tới từ đế quốc Trung Ương, hắn không có sĩ diện sao?"
"Tên này không thành thật lắm, khi bị đánh còn muốn phản kháng."
Thiến Thiến kéo tay áo đang xắn lên xuống, lè cái lưỡi trắng hồng, gương mặt xinh xắn, nũng nịu giải thích nói: "Cho nên ta ra tay nặng một chút."
Đới Hữu Đức nghe thấy lời này, nhất thời ngạt thở một hồi.
Mới mẻ như vậy.
Bị đánh còn không thể phản kháng sao?
Cái này cũng quá bá đạo rồi đấy.
"Thiếu gia, lần này thật sự không thể trách Thiến Thiến, cái tên này chẳng những phản kháng, trong miệng còn chửi rủa không sạch sẽ, nói xấu thiếu gia người." Thiên Thiên khí chất điềm tĩnh cũng không thể không giải thích một câu cho tỷ muội tốt.
Điều mà Thiên Thiên không thể tiếp nhận nhất, chính là người khác mắng Lâm Bắc Thần.
"Là như vậy sao?"
Lâm Bắc Thần lập tức bày tỏ khen ngợi: "Vậy thì đánh tốt lắm."
"Thân ca thân ca, ta cũng xuất thủ."
Tiêu Bính Cam vui vẻ gặm đùi gà, nghe thấy được khen ngợi, lập tức không cam lòng rớt lại phía sau, nói: "Răng cửa của tên này chính là bị một quyền của đệ đánh rụng, he he, đương nhiên cũng không thể trách đệ, làm sao mà đệ biết răng cửa của cường giả thiên nhân, lại không có chút kiên cố nào cả như vậy."
Nghe được cuộc đối thoại này, Đới Hữu Đức điên cuồng suy tư.
Quá kinh khủng.
Quả thực không phải là người.
Hắn lựa chọn trực tiếp nằm trên mặt đất giả chết.
Đới Hữu Đức đã không thèm nghĩ tại sao bên cạnh Lâm Bắc Thần lại có nhiều sự tồn tại đáng sợ như vậy, ngay cả cường giả cấp thiên nhân như Chu Tuấn Lam, cũng trực tiếp bị nghiền ép.
Bây giờ hắn chỉ muốn quay ngược thời gian.
Như vậy mình có lẽ sẽ có cơ hội khi ở cổng chính của nha môn Cảnh Vụ Bộ, liền ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Bắc Thần kêu một tiếng 'Ba ba' .
Nhận sai sớm một chút, biết đâu chuyện còn không đến mức gay go như vậy.
Còn hai người Lý Tu Viễn và Liễu Văn Tuệ theo sát phía sau mà tiến vào, không có gì bất ngờ xảy ra là lại một lần nữa bị hung hãn chấn động, trong nội tâm trào dâng sóng to gió lớn.
Bọn hắn vốn cho rằng Ngân Bạch kiếm sĩ sẽ xuất hiện thương vong.
Cũng lo lắng đám người Độc Cô Dục Anh, Viên Vấn Quân đã lâm nạn.
Hiện tại xem ra, ngoại trừ Viên Vấn Quân lão sư trọng thương ra, Độc Cô Dục Anh và Viên Nông đã được cứu, cũng không đáng ngại.
Bọn họ cũng đã nhận ra, hai thiếu nữ tư sắc tuyệt diễm, còn có thiếu niên mập trắng ăn đùi gà kia.
Chính là người đi cùng với Lâm Bắc Thần đến cổng của đại sứ quán đế quốc Cực Quang biểu tình kháng nghị ngày hôm đó, Lâm Thanh Hà, Lâm Tử Hà và... không phục chém ta Tra Tra Huy?
Hình như là cái tên này đúng chứ.
Thì ra bọn họ đều là cường giả cấp thiên nhân.
Bằng không, làm sao có thể cứu được ba người Viên lão sư từ trong tay của kẻ địch cấp thiên nhân chứ?
Nhóm người mình, rốt cuộc là đã kết bằng hữu với một đám thần tiên như thế nào. Suy nghĩ một chút thì cuộc biểu tình thị uy ngày hôm đó, quả thực chính là duyên phận an bài, hành trình mộng ảo.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Bắc Thần giơ tay lên ném ra mấy đạo Thuỷ Hoàn màu xanh da trời, trùm vào đầu của ba người Viên Vấn Quân, trị liệu thương thế, ôn nhuận tinh thần cho bọn họ.
Chỉ là Viên Vấn Quân đã bị gãy mất một tay, khó mà khôi phục.
Thủy Hoàn Thuật của Lâm Bắc Thần vẫn không thể khiến chi gãy tái sinh.
Đại cục đã định.
Sau khi Lâm Bắc Thần an ủi đám người Viên Vấn Quân, suy nghĩ một chút, lại ném một cái Thuỷ Hoàn Thuật cho Đới Hữu Đức, trong nháy mắt đã trị khỏi 99% thương thế trên người đối phương.
"Đừng giả chết nữa, đứng dậy quỳ xuống trả lời."
Lâm Bắc Thần đá một cước.
Vẻ mặt của Đới Hữu Đức giống như cha ruột chết, cũng không cách nào giả chết được nữa, nơm nớp lo sợ đứng dậy, dứt khoát quỳ trên mặt đất.
Bây giờ đừng nói cái gì mà tôn nghiêm của một đại quan nhất phẩm.
Tôn nghiêm cái rắm gì chứ.
Chỉ cần có thể sống sót, bây giờ cho dù có bảo hắn ăn phân cũng được.
Lâm Bắc Thần hài lòng gật đầu.
Cuối cùng cũng thành thật rồi.
Hắn quay đầu nhìn về phía Chu Tuấn Lam, cười he he, sờ cằm, nói: "Chu thiên nhân, thực sự không ngờ rằng, chúng ta lại gặp nhau dưới trường hợp này."
"Ờ..."
Chu Tuấn Lam với vẻ mặt khó coi, ấp a ấp úng.
Ba!
Quang Tương giơ móng vuốt lên cho một roi.
"Trả lời câu hỏi."
Nó viết sột soạt trên bảng viết chữ của mình, đưa ra một yêu cầu đơn giản như vậy. Địa thế còn mạnh hơn cả người, cho dù là Chu Tuấn Lam tới từ đại thiên nhân thế gia cũng không thể không cúi đầu, lập tức liên tục cười làm lành, xấu hổ mang theo hổ thẹn: "Vâng vâng vâng, Lâm thiên nhân, lại gặp mặt rồi...Chúng ta thật là có duyên." Duyên phận để chúng ta gặp nhau là một sự cố ngoài ý muốn.
Lâm Bắc Thần sờ cằm, giả bộ ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao có thể ở đây? Chẳng lẽ là ngươi đứng ở đằng sau chỉ điểm cho con kiến hôi Đới Hữu Đức này, cố ý làm khó ta?"
Đới Hữu Đức bị gọi là kiến hôi run lẩy bẩy không dám bày tỏ sự phản đối.
Chu Tuấn Lam quả quyết phủ nhận, chắc như đinh đóng cột nói: "Không có, không phải, làm sao có thể."
Phủ nhận ba lần liên tiếp.
Tương đương với thừa nhận.
Có lẽ là cảm thấy bản thân tỏ thái độ không đủ vững vàng, vội vàng bổ sung: "Lâm huynh đệ, ta bị lừa rồi, là cẩu vật Đới Hữu Đức này, nói là có việc lớn muốn bẩm báo với ta, ta mới dành thời gian tới, kết quả bị hắn lợi dụng, nếu để ta biết được, người mà hắn đối phó chính là Lâm thiên nhân ngươi, vậy thì ta sẽ chém hắn thành thịt băm ngay tại chỗ."