"Thật sao?"
Lâm Bắc Thần biểu thị sự hoài nghi.
Chu Tuấn Lam vội vàng nói: "Không tin ngươi có thể hỏi Đới Hữu Đức." Thế là Lâm Bắc Thần xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Đới Hữu Đức. Khóe miệng của Đới Hữu Đức điên cuồng co giật.
Hỏi ngươi bị tê liệt à?
Trước đó là ai nói trời sập xuống hắn đỡ lấy, không cần sợ Lâm Bắc Thần?
Là ai nói, để Lâm Bắc Thần cho hắn đối phó, bảo bổn quan yên tâm, cứ to gan mà làm?
Lời mà thiên nhân đã nói, liền có thể không cần mặt mũi mà nuốt lại toàn bộ như vậy sao?
Đây còn là con người hả?
Bảo ta trả lời thế nào đây?
Nếu như ta nói nửa từ 'Không', sau này sự trả thù của Chu gia đủ để khiến mình ngay tức khắc chết không có đất chôn thân, cũng đủ khiến cho toàn bộ gia tộc phía sau mình lập tức tan thành mây khói.
Sau cùng, Đới Hữu Đức không nói một lời.
Khóe mắt chảy xuống một giọt lệ.
"Nhìn đi, hắn thầm thừa nhận rồi, còn hổ thẹn mà rơi lệ."
Chu Tuấn Lam vội vàng nói.
Lâm Bắc Thần cười he he, trong lòng tự nhủ cẩu vật này còn không biết xấu hổ hơn cả ta, lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại ra tay với người của ta?"
Chu Tuấn Lam với dáng vẻ hối hận không ngã, đấm ngực dậm chân mà nói: "Ta không biết những Ngân Bạch kiếm sĩ giống như thiên thần này, là người của Lâm huynh đệ ngươi, nếu như ta biết, chắc chắn sẽ ngay lập tức dâng lên một cái ôm nhiệt tình...haizz, bây giờ ta thật sự rất hối hận, rất hối hận, hận không thể đánh gãy tay mình, ta lại có thể xuất thủ với người của Lâm huynh đệ ngươi..."
Đới Hữu Đức trợn tròn mắt nhìn Chu Tuấn Lam.
Cmn.
Xinh đẹp vậy ư?
Trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy sao?
Lâm Bắc Thần cũng ngẩn ngơ.
Ta thua rồi.
Luận về không biết xấu hổ, ta nguyện xưng ngươi là mạnh nhất.
Cát Vô Ưu cúi đầu đứng nghiêm ở một bên, cũng không nhịn được khóe miệng co giật.
Đây chính là thiên tài của thiên nhân thế gia đến từ liên minh đế quốc Trung Ương sao?
Phục rồi, phục rồi.
"Ta không nghe, ta không nghe, ngươi cũng đã thừa nhận ra tay với người của ta, vậy thì phải cho ta một lời giải thích."
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên xoa xoa mi tâm, hung tợn nói: "Đừng nói là ta không cho ngươi cơ hội, một cánh tay một cái chân, hoặc là Huyền Thạch đền tội, ngươi tự mình chọn đi."
Chu Tuấn Lam suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già.
Cảnh này, hắn đã quá quen thuộc.
Phối phương quen thuộc, mùi vị quen thuộc.
"Ta..."
Hắn cố nén nỗi bi ai trong lòng, nói: "Ta lựa chọn Huyền Thạch đền tội."
"Lựa chọn sáng suốt."
Lâm Bắc Thần khen ngợi, lại rất cẩn thận hỏi một câu, nói: "Đúng rồi, ngươi không phải cho rằng ta đây là đang doạ dẫm ngươi đấy chứ?"
"Làm sao có thể?"
Chu Tuấn Lam vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Ta ra tay với thủ hạ của Lâm huynh đệ ngươi, vốn dĩ chính là ta không đúng, ta đã rất hối hận rồi, không biết phải đền bù như thế nào, là Lâm huynh đệ ngươi đã cho ta một cơ hội bồi thường, ai nói là doạ dẫm, ta ngay lập tức đứng ra giết chết hắn."
"Không hổ là Chu thiên nhân chính khí lẫm liệt."
Cái tỏ vẻ này Lâm Bắc Thần bội phục xuất phát từ nội tâm, giơ ngón tay cái lên, nói: "Tốt, chuyện này, cứ quyết định như vậy đi, tiếp theo chúng ta bàn luận một chuyện khác."
"Hả?"
Chu Tuấn Lam khẽ giật mình.
Còn có chuyện khác sao?
Nhưng hắn cũng không dám phản bác, gật đầu lia lịa, nói: "Lâm huynh đệ ngươi nói đi, bất kỳ chuyện gì, người làm huynh đệ như ta, đều sẽ giải quyết giúp ngươi." "Được."
Lâm Bắc Thần lại lần nữa giơ ngón tay cái lên, nói: "Hai ngày trước ta còn bị người ám sát, một tên danh xưng là Tôn Hành Giả, ra tay ám sát ta, suýt chút nữa đã đắc thủ, trong quá trình giao thủ, hắn nói là Chu thiên nhân ngươi đã treo thưởng ám sát đối với ta, đây là chuyện gì vậy?"
Trong lòng của Chu Tuấn Lam liền chấn động.
Cái gì?
Tôn Hành Giả đã xuất thủ rồi sao?
Suýt chút nữa đã đắc thủ?
Đáng tiếc đáng tiếc thật đáng tiếc.
Nếu như lúc đó hắn thật sự giải quyết được Lâm Bắc Thần, vậy thì tốt biết mấy.
"Nhất định là có người giá họa cho ta."
Chu Tuấn Lam mặt không biến sắc tim không đập, liền lớn tiếng giải thích: "Oan uổng, ta hoàn toàn không quen biết Tôn Hành Giả nào cả, Chu Tuấn Lam ta quang minh lỗi lạc đường đường chính chính, nếu như có bất mãn đối với Lâm huynh đệ ngươi, đã nói ra ngay tại chỗ rồi, làm sao có thể ở sau lưng treo thưởng ám sát ngươi, đây không phải phong cách của ta."
"Thật sao?"
Lâm Bắc Thần giơ ngón tay giữa lên xoa xoa mi tâm.
"Ngàn thật vạn thật."
Chu Tuấn Lam ý tứ rất kiên định.
Trên mặt của Lâm Bắc Thần lộ ra một chút vẻ hoài nghi, nói: "Nhưng mà tại sao, sau đó lại có một người tên là Trư Vô Năng, còn có một người tên là Sa Ngộ Tịnh, đều là cường giả cấp thiên nhân, tới ám sát ta, cũng nói là Chu thiên nhân ngươi ban bố treo thưởng, cái này phải giải thích thế nào đây?"
Ta cmn.
Chu Tuấn Lam suýt chút nữa chửi ầm lên.
Ba tên ngốc này, vậy mà lại có thể âm thầm xuất thủ rồi ư?
Đều đã xuất thủ rồi, tại sao không giết chết Lâm Bắc Thần?
Ồ, cũng đúng.
Bên cạnh Lâm Bắc Thần còn có nhiều cường giả cấp cao như vậy, nhất là tên mập ăn đùi gà và hai tỳ nữ tuyệt sắc yêu kiều này, còn có Vô Phát Quỷ Thử khổng lồ xuất quỷ nhập thần kia, đều là sự tồn tại cấp thiên nhân.
Tôn Hành Giả, Trư Vô Năng và Sa Ngộ Tịnh không hề liên hợp, mà là từng người một xuất thủ, không thể giết chết Lâm Bắc Thần cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng mà ba cái tên này cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp rồi đấy.
Ngươi ám sát không thành công, tại sao còn phải nói là ta bảo các ngươi đi ám sát? Cái này khiến cho ta rất bị động.
Chu Tuấn Lam muốn khóc không ra nước mắt.
"Vu khống, đây tuyệt đối là vu khống trần trụi."
Hắn chỉ có thể tiếp tục lớn tiếng giảo biện, nguyền rủa mà thề thốt rằng: "Lâm huynh đệ, ngươi cũng biết ta rồi đấy, ngày ấy trong tháp thiên nhân, sau khi ta với ngươi hoàn thành cuộc cá cược, trên người đã không còn Huyền Thạch gì nữa rồi, nghèo đến phát run, làm sao có thể treo thưởng người khác ám sát ngươi, nhất định là có người đố kỵ với tình hữu nghị của hai huynh đệ chúng ta, cố ý ở trong bóng tối khích bác ly gián, ta nhất định sẽ tìm ra hắc thủ đứng đằng sau, rút gân lột da, lột da tróc thịt hắn!"