Ngu Thế Bắc cau mày.
Lâm Bắc Thần nói như thế đột nhiên khiến cho nàng ý thức được một khả năng khác.
Để nâng tỷ số chiến thắng, có khi nào hoàng thất Bắc Hải mạo hiểm đầu tư lớn vào người Lâm Bắc Thần hay không? Ví dụ như ban cho hắn càng nhiều vũ khí trấn quốc?
Nhưng...
Thì tính sao...
Uống rượu độc giải khát thôi.
“Cho dù ngươi có đủ ba thanh kiếm trấn quốc, ngươi cũng chẳng làm nên chuyện gì, bởi vì chiến lực bản thân ngươi quá yếu.” Nàng thản nhiên đáp lại: “Chẳng lẽ ngươi còn không rõ? Ký thác hy vọng vào ngoại vật, ngươi chưa chiến đã bại rồi.”
“Ngươi cứ đứng đó mà ba hoa đi.”
Lâm Bắc Thần xách ngược thanh kiếm, thẹn quá hóa giận, ngoắc ngoắc ngón tay: “Có ngon thì xuống đây, mọi người đấu với nhau một trận công bằng.”
Hắn phóng ra khí thế cảnh giới Thiên Nhân.
Ngọn lửa Huyền Khí hệ Kim nhảy lên, giống như một cột ánh sáng trực chỉ vân tiêu.
Kiếm ý bắn ra.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đang nhìn lên đài đều cảm nhận được uy áp khiến người ta phải ngạt thở, giống như ma thú Thái Cổ giáng xuống.
Thiên Nhân cấp một cũng là Thiên Nhân.
Uy Thiên Nhân khiến cho hơn sáu mươi vạn người xem phải run rẩy linh hồn. Khóe miệng Ngu Thế Bắc hiện lên nụ cười lạnh.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu con Bích Dực Sa Điêu.
“Thiên Nhân Sinh Tử Chiến hôm nay có thể mang theo khế ước chiến thú. Dựa theo quy củ lôi đài, ta cho ngươi một cơ hội, trước tiến hành sủng thú chiến... Long Ban Phong Báo của ngươi đâu?”
Nàng nhìn Lâm Bắc Thần.
Tin tức Hoàng thất Bắc Hải ban Long Ban Phong Báo cho Lâm Bắc Thần cũng không phải tuyệt mật. Đại sứ Cực Quang đã sớm nắm giữ tin tức, phản hồi về cho Ngu Thế Bắc.
“Ồ, ngươi cũng biết sao? Ngươi đang suy nghĩ cái rắm gì thế, con báo huyết mạch thuần chủng, ngoại hình anh tuấn kia chính là tài sản chất lượng tốt của ta, là kim ngưu khó gặp, một ngày thu được một đấu vàng. Ta sao có thể để nó đại chiến liều sống liều chết với con sa điêu này?”
Lâm Bắc Thần ngửa mặt lên trời cười to: “Chiến thú bên cạnh ta vô số, mỗi một con đều có thể đảm đương Thú Vương một phía. Hôm nay, ta tùy tiện chọn lựa một con chuột nhỏ vô dụng nhất để ngươi mở mang kiến thức cái gì mới thật sự là cường đại. Ra đi, thủ vệ thử đến từ Địa ngục Quang Tương.”
Trong hư không bắt đầu xuất hiện gợn sóng màu bạc nhàn nhạt.
Một con chuột chũi to lớn cao khoảng một mét sáu như thể được thần bút vô hình phác họa trong hư không, từng chút một hiện ra trên lôi đài.
Chít chít chít.
Quang Tương giả bộ ngây thơ trước mặt Lâm Bắc Thần.
Bốp.
Lâm Bắc Thần đập vào ót Thổ Phát Thử Vương: “Ngươi làm ơn nhìn cho rõ tình huống. Ngươi thấy chưa, đối thủ của ngươi là một con sa điêu. Nó đang hung hăng khoe cơ bắp với ngươi đấy.”
Quang Tương lập tức quay đầu lại nhìn Bích Dực Sa Điêu, nhếch cái miệng lộ ra hàm răng trắng như chủy thủ bên trong, trong cổ họng phát ra tiếng gầm ô ô.
Đồng thời, nó còn cố gắng gồng hai bắp tay lên để khoe cơ bắp của mình. Thoạt nhìn... vô cùng ... to mọng.
Xì!
Ánh mắt Bích Dực Sa Điêu lộ ra vẻ khinh bỉ rất nhân tính hóa.
Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp sân thi đấu thứ nhất.
Con chuột lớn kia xuất hiện từ lúc nào vậy?
Tại sao trước đó không có ai phát hiện?
Tuy nhiên, dáng vẻ hung manh như thế thật có thể chiến đấu sao?
“Không ổn rồi, hung cầm chính là địch nhân trời sinh của rắn chuột, là khắc tinh đấy.” “Lâm Thiên Nhân quá khinh thường rồi.”
“Hỏng rồi.”
Trong phòng khách quý, đám quý tộc thấp giọng bàn tán.
Sa Tam Thông lại càng không nhịn được mà cười ha hả.
Thất hoàng tử và Tiêu Dã đều đồng thời mở to mắt.
Trên lôi đài.
“Đi thôi.”
Ngu Thế Bắc nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Bích Dực Sa Điêu: “Con chuột mập kia chính là thức ăn của ngươi đấy.”
Tê!
Con Bích Dực Sa Điêu dùng đỉnh đầu của mình thân mật cọ sát cánh tay Ngu Thế Bắc, sau đó quay người nhìn Quang Tương và Lâm Bắc Thần, ánh mắt tràn ngập sự tàn nhẫn và hung lệ.
Giống như muốn hủy diệt thế giới này.
Chít chít.
Trong nháy mắt, Quang Tương xù lông lên, lông màu bạc toàn thân dựng thẳng như châm.
Nó do dự quay lại nhìn Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần gật đầu thật mạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu mọi người đột nhiên nảy sinh lời thoại giữa một người một chuột.
Con chuột bự đang sợ, bắt đầu luống cuống, muốn trưng cầu ý kiến chủ nhân có nên đánh hay không, mà chủ nhân của nó lại nhẫn tâm buộc nó đi chịu chết.
Nhưng Bích Dực Sa Điêu đã không cho con chuột mập kia cơ hội.
Ông.
Âm thanh không khí chấn động vang lên.
Bích Dực Sa Điêu hóa thành một luồng sấm sét màu lam lao thẳng đến Quang Tương. Trong khoảnh khắc, nó như cự thú Hồng Hoang ngang ngược bộc phát.
Mặc dù còn cách một vòng bảo hộ của lôi đài, nhưng uy lực mà con Bích Dực Sa Điêu bạo phát cực kỳ đáng sợ.
Con Quang Tương vẫn đứng im tại chỗ.
Giống như đang sợ ngây người.
Tiếng thét chói tai xung quanh vang lên.
Một số người không nhịn được che mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me khi con chuột lớn bị xé nát.
Cũng chính lúc này, Quang Tương rốt cuộc đã hiểu ra.
Chân trái của nó nhẹ nhàng lui về phía sau, thân hình hơi trầm xuống, sau đó đánh một quyền tiêu chuẩn ra ngoài.
Động tác rất đơn giản.
Càng giống như vùng vẫy giãy chết, cùng đường mạt lộ.
Nhưng chớp mắt sau đó...
Oành.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc giống như bầu trời nứt ra, lấy Phong Vân đệ nhất đài làm trung tâm mà bạo phát.
Sân thi đấu lớn như vậy lại bị chấn động.
Bích Dực Sa Điêu đâm vào nắm đấm của Quang Tương.
Cảnh tượng con chuột mập to lớn bị xé rách trong tưởng tượng đã không xuất hiện.
Ngược lại, con Bích Dực Sa Điêu lại dùng tốc độ nhanh như cái bóng bay ngược ra ngoài, đâm thật mạnh vào vòng bảo hộ lôi đài, tạo thành một vết lõm hình chim, sau đó lại bị vòng bảo hộ trận pháp bắn trở về, oành một tiếng đập xuống đất.
Lông vũ màu xanh bay múa trong không khí.
Vạn mắt ngốc trệ.